Chương trước
Chương sau
A! 

 Hư thiên vang vọng tiếng hét kinh hoàng của Huyết Linh Lão Tổ. 

 Ông ta như một đứa trẻ sợ hãi, tinh thần suy sụp, loạng choạng vấp ngã, điên cuồng bỏ chạy không màng tất cả. 

 Phía sau, Diệp Thành cầm sát kiếm chầm chậm đuổi theo. 

 Phía sau hắn là người xem trận chiến đông nghịt, dù biết trước kết cục của Huyết Linh Lão Tổ nhưng họ vẫn không nhịn được muốn đuổi theo. 

 Phía sau nữa chính là phía Thái Hư Cổ Long và Đao Hoàng. 

 Họ muốn Diệp Thành mau chóng giết Huyết Linh Lão Tổ để kết thúc cuộc tàn sát này, vì đây là Bắc Sở, khắp nơi đều có nguy cơ, Diệp Thành gây ra động tĩnh lớn như này sẽ lặp lại cảnh ở Bàn Long Hải Vực ba năm trước bất cứ lúc nào. 

 Phía trước, Huyết Linh Lão Tổ chạy đi, một ông lão áo tím xuất hiện, đó là cao sĩ ẩn tu, cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ. 

 “Tiểu hữu, Huyết Linh thế gia đã phải trả cái giá đắt cho việc này, nể mặt lão phu một chút mà tha cho ông ta đi!”, ông lão áo tím chậm rãi nói, thanh âm vang vọng khắp đất trời. 

 Diệp Thành không trả lời, tốc độ vẫn không giảm, chỉ là hắn chợt vung sát kiếm lên. 

 Phụt! 

 Lập tức, ông lão áo tím bị chém bay ra ngoài. 

 Ù! 

 Đến khi ông ta dừng lại thì một cây chiến mâu màu đen đã phóng tới, ghim chết ông ta ngay giữa hư thiên. 

 Shh! 

 Nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu này, tất cả mọi người đều há hốc mồm, giải quyết nhanh gọn thật đấy! Ông ta là cảnh giới Chuẩn Thiên mà chỉ một chiêu đã bị giết chết? 

 Nói ra cũng buồn cười, chắc não của ông lão áo tím đó bị lừa đá rồi. 

 Đây là tình huống thế nào? Huyết Linh thế gia ngoài Huyết Linh Lão Tổ thì đã bị giết sạch, tình cảnh không chết không thôi mà ngươi còn chạy ra khuyên nhủ, rảnh quá à? 

 Nói đến rảnh thì không chỉ có ông lão áo tím mà rất nhiều người đều có ý định khuyên nhủ này, nếu thật sự không được thì rút. 

 Nhưng thấy ông lão áo tím bị ghim chết trên hư thiên, những người định chạy đi nói giúp Huyết Linh Lão Tổ đều tự giác lui về, đã có ví dụ đẫm máu thế này rồi, nếu ai muốn trở thành người thứ hai thì cứ việc đứng ra. 

 Ầm! Ầm ầm! 

 Ngay sau đó, ở nơi Huyết Linh Lão Tổ bỏ chạy có một tiếng động lớn. 

 Nhìn từ xa, cả khoảng trời đã sụp đổ, một vùng biển máu cuộn trào, cuốn theo vô số người với sát khí ngút ngàn. 

 “Người của Huyết tộc?” 

 Có người ngạc nhiên hô lên, dường như đã nhìn thấy cờ chiến phấp phới của Huyết tộc. 

 “Lão tổ cứu ta với!” 

 Trong âm thanh kinh ngạc, Huyết Linh Lão Tổ điên cuồng hét lên, đốt cháy tinh nguyên trốn vào biển máu tìm kiếm sự bảo vệ. 

 “Lão… Lão tổ?”, người xem chiến đều sửng sốt. 

 Không chỉ bọn họ sửng sốt mà phía lão già Gia Cát Vũ lặng lẽ theo sau cũng ngây người, họ gãi đầu tự hỏi: “Lão tổ mà Huyết Linh Lão Tổ nói không phải là Huyết Vương đấy chứ?” 

 “Huyết Linh thế gia và Huyết tộc có quan hệ vô cùng khăng khít, có thể nói từ thời xa xưa bọn họ vốn là một nhánh, giống như Thị Huyết Điện và Phệ Hồn tộc vậy”, Thái Hư Cổ Long ung dung nói. 

 “Còn có bí mật này à?!” 

 “Đại quân Huyết tộc đã đến, Huyết Linh Lão Tổ được bảo toàn tính mạng rồi!”, tiếng bàn tán từ những người xem chiến lại vang lên. 

 “Cũng chưa chắc”, có người sờ cằm: “Lẽ nào ngươi đã quên Huyết Tôn của Thị Huyết Điện ba năm trước à? Đại quân chín điện của Thị Huyết Điện, hàng trăm nghìn tu sĩ mà vẫn để Diệp Thành giết được Huyết Tôn, tình huống hiện tại cũng tương tự khi ấy, sức chiến đấu của Diệp Thành còn mạnh hơn ba năm trước, muốn giết Huyết Linh Lão Tổ cũng không phải không thể”. 

 “Thiếu chủ, khai chiến đi!”, ở một bên hư thiên, có ông lão áo xám nhìn Tiêu Thần mặc áo giáp bên cạnh. 

 Hậu duệ của hoàng đế đã giữ chân chư vương các đời, Cửu Thiên Chiến Long Tông của họ vốn giữ chân Âm Minh Thánh Vực của Pháp Luân Vương, nhưng vì Pháp Luân Vương đã chết, Âm Minh Thánh Vực bị xoá sổ, mục tiêu của họ đã chuyển sang Huyết tộc. 

 Bấy lâu nay họ cũng đã làm như vậy, nếu Huyết tộc hành động thì Cửu Thiên Chiến Long Tông cũng hành động, như hình với bóng. 

 Tiêu Thần không nói gì mà nhìn về các hướng khác của hư thiên, bốn phía nhìn như yên bình nhưng lại có sóng ngầm cuộn trào, đều có đại quân tu sĩ ẩn nấp trong đó, chính là hậu duệ của các hoàng đế khác cùng với đại quân của chư vương. 

 Họ đang giữ chân lẫn nhau, đại quân chư vương nhìn chằm chằm Diệp Thành, còn đại quân hậu duệ của các hoàng đế thì nhìn chằm chằm bọn họ. 

 Hai bên dường như đang duy trì một sự cân bằng kỳ lạ, chỉ âm thầm đối kháng với nhau. 

 Đây là một sự ăn ý ngầm, vì là giữ chân lẫn nhau không có thực lực tuyệt đối để áp chế nên sẽ không khai chiến, vì họ biết dù chiến thì cả hai bên đều sẽ chịu thiệt, không phân thắng bại. 

 “Thiếu chủ, chiến đi! Là Huyết tộc phá vỡ thế cân bằng trước”, ông lão áo xám lại lên tiếng. 

 “Với sức chiến đấu của hắn có thể giết được Huyết Linh Lão Tổ từ lâu, nhưng lại để cho ông ta trốn được vào đại quân Huyết tộc, ngươi đã từng nghĩ đến lý do chưa?”, Tiêu Thần hờ hững cất lời. 

 “Thứ cho mạt tướng ngu xuẩn, không nhìn ra”. 

 “Hắn đang lột xác”, hai mắt Tiêu Thần sáng như đuốc: “Hắn cũng biết đại quân Huyết tộc sẽ đến, nói cách khác hắn đang chờ chúng đến, hắn cần trận tàn sát này để hoàn thành lột xác”. 

 “Nhưng như vậy quá mạo hiểm”, tim ông lão áo xám đập loạn xạ: “Đại quân Huyết tộc có hàng trăm nghìn tu sĩ, nếu không cẩn thận, Diệp Thành sẽ phải vùi mình trong đó”. 

 “Ba năm trước hắn làm được thì ba năm sau hắn cũng có thể làm được”, giọng Tiêu Thần đều đều: “Hắn bước đi con đường của hoàng đế, cửu hoàng của Đại Sở có ai không bước ra từ con đường trải bằng máu và xương”. 

 “Nhắm chuẩn hư thiên sát trận vào hắn, giết cho ta”, Tiêu Thần vừa dứt lời, trong đại quân Huyết tộc vang lên tiếng quát lớn. 

 Ù! Ù! Ù! 

 Ngay lập tức, chín phương trời nổ ẩm, chín hư thiên sát trận, chín trăm tuyệt sát pháp trận đồng thời thức tỉnh, bộc phát sức mạnh huỷ diệt thế giới, một đòn này nếu như đánh ra đủ để giết chết một hoàng đế. 

 Nhưng dù uy lực của hư thiên sát trận và tuyệt sát pháp trận rất mạnh, nhưng tiền đề là phải đánh trúng đã. 

 Diệp Thành tiến ra một bước, Thúc Địa Thành Thốn thoáng chốc sát phạt vào trong đại quân Huyết tộc, vung kiếm chém văng cả nhóm, sau đó hắn lại biến mất, khi xuất hiện lần nữa thì đã ở vị trí cách đó mấy nghìn trượng, vung kiếm lên lại giết được cả một nhóm người nữa. 

 Cảnh tượng này khiến thần tướng Huyết tộc khí tức sục sôi. 

 Bây giờ ông ta đã hiểu vì sao Huyết Linh thế gia lớn mạnh như vậy mà lại bị giết thê thảm đến thế, với thân pháp này thì sát trận rất khó đánh trúng, nhưng thứ có thể uy hiếp được Diệp Thành cũng chỉ có những sát trận này. 

 Giết! 

 Thần tướng Huyết tộc đột nhiên vung kiếm, chỉ vào Diệp Thành hét lớn một tiếng. 

 Đại quân Huyết tộc đông như thuỷ triều bao phủ kín bầu trời, nào là thần thông, nào là linh khí, nào là trận đồ, đồng thời đánh về phía Diệp Thành. 

 Nhưng Diệp Thành lại biến mất. 

 Phụt! 

 Đến khi hắn xuất hiện thì hàng trăm cao thủ của Huyết tộc đã hoá thành huyết vụ dưới ma kiếm của hắn. 

 Cảnh tượng tiếp theo cực kỳ đẫm máu. 

 Diệp Thành giống như bóng ma, hành tung bất định, thân pháp kỳ quái, mỗi lần xuất hiện đều có từng nhóm người bị giết, đại quân tu sĩ hàng trăm nghìn người mà hắn làm như chốn không người. 


 “Diệp Thành, rốt cuộc ngươi định giết bao nhiêu người để chôn cùng cô ấy đây?”, Sở Linh nhìn Diệp Thành đánh giết khắp tứ phương mà lẩm bẩm. 

 “Cuộc tàn sát của ngươi là vì đạo hay vì tình?”, Sở Huyên cũng thầm nhủ, đôi mắt đẹp hơi mờ đi. 

 Giờ phút này, dù là Sở Linh hay cô thì đều đau lòng, cảm thấy chua xót không giải thích được, không biết là nên ghen tỵ hay đau thương, nên ngưỡng mộ hay đau khổ. 

 “Nếu năm nào đó chúng ta cũng chết vì ngươi, ngươi cũng sẽ giống như yêu ma, giết thành núi thây biển máu thế này sao?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.