Chương trước
Chương sau
Vút! 

 Kiếm Xích Tiêu vang lên âm thanh sắc lạnh, nó chỉ về một phương, vạn kiếm cũng xuất hiện hợp thành một đạo, vạn kiếm quy nhất của ma được đánh ra. 

 Thế nhưng thần mang của sát trện huyết đồ kia lại quá mạnh khiến vạn kiếm quy nhất cũng phải nát tan. 

 Diệp Thành không ngừng thi triển thần thông, đó là đại chiêu tấn công đơn nhưng chỉ có thể chặn được quỹ đạo thần mang kia trong chốc lát. 

 Thái hư động! 

 Vào thời khắc nguy hiểm, Diệp Thành lập tức giơ tay lên thi triển bí pháp thái hư động, vòng xoáy màu đen xuất hiện. 

 Thế nhưng dù thái hư động mạnh đến kì diệu nhưng cũng không thể trụ dược dưới áp lực nặng nề từ sát trận của Thị Huyết Điện, nó không thể thôn tính sát trận kia, cũng không trụ được nổi mấy giây nên sau đó lập tức tan biến. 

 phụt! 

 Ngực Diệp Thành bị đâm xuyên, đây là trong tình huống hắn đã thi triển thái hư na di, nếu không thì phần bị đâm không chỉ là ngực mà chính là đầu. 

 Ma thần cái thế bị thương, máu tươi bay rợp trời, đến cả pháp khí cảnh giới Thiên cũng có thể địch lại được nhưng lại bị sát trện huyết đồ đâm xuyên, có thể thấy sát trận thượng cổ này khủng khiếp tới mức nào. 

 Giết cho ta! 

 Thấy Diệp Thành bị thương, Huyết Linh lão tổ lập tức gằn lên, ông ta không muốn cho Diệp Thành bất cứ giây phút nào nghỉ ngơi. 

 Kẻ mạnh của Huyết Linh thế gia xông lên từ tứ phương tám hướng, số lượng quá đông, nào binh khí, thần thông, trận đồ rợp trời lập tức nhấn chìm Diệp Thành. 

 Rầm! Rầm! 

 Những tiếng động rầm trời liên tiếp vang lên, hư không phía đó bị thần quang nhấn chìm, trời đất nứt lìa. 

 Chết rồi sao? 

 Đợi tới khi tiếng động kia dứt thì mới có người khẽ giọng lên tiếng hỏi. 

 Không chỉ những người tới đây quan sát trận chiến mà đến cả người của Huyết Linh thế gia cũng phải mở cả thông thiên nhãn, đó là đòn công kích mạnh mẽ đủ để tiêu diệt bất cứ người nào ở cảnh giới Chuẩn Thiên. 

 Thế nhưng bọn họ lại không chắc chắn có thể giết chết Diệp Thành hay không vì Diệp Thành không phải là một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường mà là một tu sĩ cực mạnh có thể sánh tầm với bất cứ vị Vương nào. 

 Rầm! 

 Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, hư không lại vang lên tiếng động rầm trời, chấn động đến mức khiến người ta phải run rẩy. 

 Đưa mắt nhìn có thể thấy bên trong huyết vụ cuộn trào kia có một bóng người mơ hồ từ từ bước ra, mái tóc huyết sắc tung bay, hắn bước trên biển ma sát màu máu, một tay cầm thần đao huyết linh, một tay cầm ma kiếm Xích Tiêu. 

 Đây…! 

 Cho dù là người tới đây xem hay người của Huyết Linh thế gia thì sắc mặt đều tỏ vẻ khó tin. 

 Đó là sát trện huyết đồ, huyết tế bao nhiêu sinh linh, uy lực còn hơn cả huyết linh thần đao, mặc dù Diệp Thành bị thương, lại bị kẻ mạnh rợp trời tấn công nhấn nhìm ấy vậy mà không chết, bọn họ khong thể tưởng tượng nổi còn có gì trảm diệt được Diệp Thành. 

 Rầm! Rầm! Rầm! 

 Khi tất cả mọi người đang kinh ngạc thì hư không lại lần nữa vang lên tiếng động dữ dội. 

 Diệp Thành sải bước từng bước, mỗi một bước đi đều nặng vô cùng, mỗi một bước chân hắn đặt xuống thì đều khiến hư không nổ tung. 

 Hắn thực sự chưa chết nhưng lại bị trọng thương, lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí nứt ra, trận đồ bát quái vỡ tan, toàn thân hắn máu me nhơ nhuốc. 

 Thế nhưng khả năng phục hồi của Diệp Thành lại kinh người, vết thương đang nhanh chóng liền lại, những đoạn xương không ngừng liền với nhau, nhanh đến mức kinh người. 

 Điều khiến người ta kinh ngạc nhất đó là máu của hắn. 

 Hắn là Hoang Cổ Thánh Thể, máu của Hoang Cổ Thánh Thể màu vàng kim nhưng trong mắt tất cả mọi người thì máu của hắn đang nhanh chóng hoá thành màu đen, mỗi một giọt máu đều có lôi điện màu đen quẩn quanh. 

 “Huyết tiếp hạn giới”, thấy máu Diệp Thành chuyển thành màu đen, bên trong đại điện của Thiên Huyền Môn, Đông Hoàng Thái Tâm đang thư giãn đọc sách thì chợt đứng dậy. 

 “Hắn mở ra được huyết tiếp hạn giới”. 

 “Nghe người nói vậy thì có vẻ giống với trạng thái mở ma đạo của hắn”, Phục Nhai xoa cằm, “có điều sức mạnh của trạng thái ma đạo ấy còn kém huyết tiếp hạn giới một chút”. 

 “Sao lại là một chút cơ, đó không chỉ là một cấp bậc đâu”. 

 “Nhưng cho dù là vậy thì hắn cũng không cần kinh hoàng vậy chứ?” 

 “Ngươi thì hiểu cái gì?”Đông Hoàng Thái Tâm hít vào một hơi thật sâu, “từ thời sơ khai hỗn độn đến giờ, nhìn cả chư thiên vạn vực cũng chưa có ai có tiền lệ mở ra được huyết tiếp hạn giới như Hoang Cổ Thánh Thể, đây…đây là một thử thách”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.