Đêm ở Nam Triệu thật yên bình.
Trên chiếc giường êm ái, Diệp Thành lại lần nữa chìm vào giấc ngủ, cũng giống như trước đó, nét mặt hắn vẫn mơ màng và đau khổ.
Phía trước chiếc giường, Liễu Như Yên tĩnh lặng ngồi đó, trong tay cầm dải lụa không ngừng lau đi mồ hôi vã trên trán Diệp Thành, nhưng cho dù cô cố gắng thế nào thì cũng không thể làm dịu đi nét mặt đau đớn đó của hắn.
Rầm!
Màn đêm yên tĩnh vì âm thanh này mà trở nên ồn ào, cả hoàng thành Nam Triệu bị kinh động, cấm vệ quân xông ra lần lượt cầm vũ khí.
Trên hư không, hai con chim đại bàng bay tới trông hết sức dị thường, chúng bay nhanh vô cùng, lơ lửng trên bầu trời của hoàng cung Nam Triệu.
Nhìn từ xa, bên trên còn có hai người, một thanh niên mặc y phục trắng, một thanh niên mặc y phục tím, tu vi không cao, chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên, nếu không thì cũng không không tạo ra linh thú bước đi thay mình.
Tiên nhân!
Thấy vị tiên kia vẻ mặt hung tợn, cấm vệ quân sợ hãi tột độ.
“Thượng tiên, thượng tiên gây ra động tĩnh lớn như vậy không biết là vì việc gì?”, Liễu Như Yên bước ra khỏi lầu các, cô ngẩng mặt nhìn trời.
“Ta chính là quốc sư của nước Đột Nô”, người thanh niên mặc y phục trắng hắng giọng, “giết tướng quân của nước Đột Nô ta mà không có lời giải thích sao? Mau bảo quốc sư của nước các ngươi ra đây trả lời, nếu không thì đêm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3654180/chuong-1274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.