Chương trước
Chương sau
Đêm ở Nam Triệu thật yên bình. 

 Trên chiếc giường êm ái, Diệp Thành lại lần nữa chìm vào giấc ngủ, cũng giống như trước đó, nét mặt hắn vẫn mơ màng và đau khổ. 

 Phía trước chiếc giường, Liễu Như Yên tĩnh lặng ngồi đó, trong tay cầm dải lụa không ngừng lau đi mồ hôi vã trên trán Diệp Thành, nhưng cho dù cô cố gắng thế nào thì cũng không thể làm dịu đi nét mặt đau đớn đó của hắn. 

 Rầm! 

 Màn đêm yên tĩnh vì âm thanh này mà trở nên ồn ào, cả hoàng thành Nam Triệu bị kinh động, cấm vệ quân xông ra lần lượt cầm vũ khí. 

 Trên hư không, hai con chim đại bàng bay tới trông hết sức dị thường, chúng bay nhanh vô cùng, lơ lửng trên bầu trời của hoàng cung Nam Triệu. 

 Nhìn từ xa, bên trên còn có hai người, một thanh niên mặc y phục trắng, một thanh niên mặc y phục tím, tu vi không cao, chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên, nếu không thì cũng không không tạo ra linh thú bước đi thay mình. 

 Tiên nhân! 

 Thấy vị tiên kia vẻ mặt hung tợn, cấm vệ quân sợ hãi tột độ. 

 “Thượng tiên, thượng tiên gây ra động tĩnh lớn như vậy không biết là vì việc gì?”, Liễu Như Yên bước ra khỏi lầu các, cô ngẩng mặt nhìn trời. 

 “Ta chính là quốc sư của nước Đột Nô”, người thanh niên mặc y phục trắng hắng giọng, “giết tướng quân của nước Đột Nô ta mà không có lời giải thích sao? Mau bảo quốc sư của nước các ngươi ra đây trả lời, nếu không thì đêm nay chúng ta sẽ dẹp bằng Nam Triệu”. 

 “Hai vị, uổng công hai vị là tiên nhân, tiên nhân mà cũng hành xử như vậy sao?”, Liễu Như Yên hắng giọng: “Quân đội của quý quốc lén vào Nam Triệu ta, uy hiếp ta và Phụ Hoàng, như vậy không đáng giết sao?” 

 “Đúng là to gan”, người thanh niên mặc y phục tím lên giọng khiến những người phàm khác trào máu ở tai, “đã vậy thì đêm nay ta sẽ khiến Nam Triệu máu chảy thành sông”. 

 Nói rồi, cả hai lần lượt ra tay, một tên nhả ra hoả diệm, một tên nhả ra một đạo thiên lôi, trong mắt tu sĩ mặc dù những thứ này chẳng khác gì trò chơi nhưng ở thế giới người phàm thì hoả diệm và thiên lôi lại là đại nạn. 

 Tưng…! 

 Không lâu sau đó, bên trong một toà lầu các của hoàng cung chợt vang lên tiếng đàn khiến cả hai tên kia thẫn thờ. 

 “Còn có cả tâm trạng gảy đàn?”, kẻ mặc y phục trắng cười giễu cợt. 

 “Các ngươi ở môn phái nào?”, một giọng nói vang lên từ bên dưới. 

 “Độc Long Môn, ta cho các ngươi chết được tỏ tường”, kẻ mặc y phục tím mặt mày tôi độc, lập tức lệnh cho đại bàng bay xuống dưới. 

 Thế nhưng đúng lúc này, một bàn tay vàng chợt xuất hiện quét ngang qua bầu trời. 

 Lại nhìn vào hư không lúc này, đại bàng vẫn ở đó nhưng hai tên mặc đồ trắng và tím kia đã biến mất không thấy đâu. 

 Đi…đi đâu rồi? 

 Phía cấm vệ quân sững sờ. 

 Bọn họ còn chưa nhìn rõ nhưng đại bàng lại nhìn rất rõ hai tên kia bị bàn tay vàng vừa rồi bạt cho thành hư vô rồi. 

 Đại bàng có linh tính, cơ thể nó run rẩy, nó bay từ hư không xuống, đậu trước lầu các và khom người ở đó. Mặc dù nó là linh thú nhưng cũng biết phân biệt mạnh yếu, người ở bên trong kia thực sự quá mạnh. 

 “Linh thú tặng cho cô, nếu rảnh thì cứ lên trời chơi cho biết”, bên trong lầu các, Diệp Thành vươn vai. 

 “Đa tạ”, Liễu Như Yên cười tươi giống như một tiểu cô nương chưa trải sự đời, cô vui mừng chạy ra ngoài, đâu còn chút dáng vẻ một công chúa. 

 Liễu Như Yên chạy đi thì cũng không sao nhưng không có ai ngảy đàn thì Diệp Thành vốn dĩ đang muốn tìm một nơi nào đó ngâm thơ đã lại ngã vật ra đất, hắn tỉnh lại chưa nổi một phút đã lại chìm vào giấc ngủ. 

 Bên ngoài, Liễu Như Yên đang vuốt ve đầu đại bàng, “sau này ngươi đi theo ta, phải ngoan nhé”. 

 Trước đó không lâu đại bàng vẫn còn giữ ánh mắt hung tợn thì lúc này trông dịu đi rất nhiều, không phải nó sợ Liễu Như Yên mà sợ Diệp Thành, nó có cảm giác rằng chỉ cần một cái chỉ thôi cũng có thể khiến nó chết thảm hại rồi. 

 Diệp Thành chỉ cần ra tay đã có thể diệt hai quốc sư của nước Đột Nô khiến cấm vệ quân đông nghịt không kịp phản ứng lại. 

 Đợi tới khi bọn họ phản ứng lại thì lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Thành, vẻ mặt cung kính giống như đang bái một vị thần. Có vị đại thần này ở đây thì bọn họ sẽ được an toàn, ai dám lũng loạn Nam Triệu chứ. 

 Màn đêm lại buông xuống sau một khúc nhạc không trọn vẹn. 


 Đệ tử tới thế giới người phàm làm quốc sư vốn dĩ chẳng được tông môn coi trọng nhưng hai tên này lại khác, bọn chúng là con riêng của môn chủ, là do ông ta lén cho hai tên này đi để tiện cho ông ta sớm ngày quay về. 

 Giờ thì hay rồi, sau một giấc ngủ tỉnh lại hai đứa con trai của ông ta đã không còn nữa. 

 “Giết”, môn chủ Độc Long Môn gào lên như con chó điên, “giết quốc sư Nam Triệu cho ta”. 

 “Tuân mệnh”, tất cả mọi người đồng loạt lên tiếng, bọn họ cũng biết vì sao môn chủ Độc Long Môn lại phẫn nộ như vậy, không một ai dám chậm trễ, bọn họ lập tức khoác lên mình bộ y phục đen bay ra ngoài, cứ thế bay về phía nước Nam Triệu ở thế giới người phàm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.