Chương trước
Chương sau
Chạng vạng tối, đoàn xe tiến vào Hoàng thành Nam Triệu. 

 Đây là lần thứ hai Diệp Thành đến nơi này, lần thứ nhất là ba năm trước. 

 Hơn nữa vào thời điểm đó, nơi này không tên là Hoàng thành Nam Triệu mà là Hoàng thành Thiên Hương, thay vua đổi chủ, bây giờ đất nước này họ Liễu chứ không phải họ Lưu. 

 “Đây là…” 

 Liễu Thanh Tuyền nhìn thấy Diệp Thành thì sửng sốt, dù đã qua ba năm, dù Diệp Thành đã mọc thêm râu lởm chởm thì ông vẫn nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, chàng thanh niên trước mặt mới là quân vương của vùng đất này. 

 Bây giờ gặp lại như đã cách cả đời. 

 “Nương, Nhược Hi đói!” 

 Liễu Thanh Tuyền đang ngây người thì bị giọng nói trẻ con kéo về thực tại. 

 Nương? 

 Liễu Thanh Tuyền nhìn cô gái nhỏ với ánh mắt kỳ quái, mấy giây sau ông lại nhìn Liễu Như Yên với vẻ mặt rất đặc sắc, trong mắt viết rõ mấy chữ: Đứa bé này là con của con? 

 “Đúng thế!”, Liễu Như Yên thản nhiên đáp lại, lấy một miếng bánh ngọt trong đĩa ngọc cho cô bé. 

 “Không… Không phải chứ, sinh… sinh khi nào vậy, với ai?” 

 “Phụ hoàng tự đoán đi!”, Liễu Như Yên nhún vai, kéo Diệp Thành và Nhược Hi ra khỏi đại điện, để lại Liễu Thanh Tuyền còn đang ngơ ngác phía sau. 

 “Bệ hạ, lần này công chúa trở về có vẻ đã thay đổi rất nhiều”, một thị vệ cười khẽ. 

 “Vậy sao?”, Liễu Thanh Tuyền nhướng mày. 

 “Trước kia công chúa rất lạnh lùng, bây giờ đã vui vẻ hơn nhiều”, thị vệ đó lại cười: “Có lẽ là vì tiên nhân kia”. 

 … 

 Trên đỉnh Ngọc Nữ Phong của Hằng Nhạc Tông. 

 Trên đỉnh núi, Sở Huyên ngồi đó, hai tay ôm đầu gối, lặng lẽ nhìn Hằng Nhạc Tông phủ đầy sương mù. 

 Gió nhẹ lướt qua làm lay động mái tóc bạc trắng của cô, cô giống như tiên nữ giáng trần, thánh thiện hoàn mỹ, ngồi trên đỉnh núi quả là một bức tranh tuyệt diệu, lúc này cô đang nhìn người qua người lại dưới chân núi mà thẫn thờ. 

 Mặc dù đã trở về rất lâu nhưng cô vẫn có cảm giác đã qua một đời, Ngọc Nữ Phong vẫn là Ngọc Nữ Phong, chỉ thiếu một người. 

 “Tỷ!” 

 Làn gió nhẹ thổi tới, Sở Linh huyễn hoá ra, ngồi bên cạnh cô nhẹ giọng hỏi: “Tỷ đang nghĩ gì vậy?” 

 “Không nghĩ gì cả”, Sở Huyên vuốt tóc, trong nụ cười có thêm vẻ năm tháng bể dâu. 

 “Tỷ đang nghĩ tới Diệp Thành phải không?”, Sở Linh khoác tay Sở Huyên, tựa đầu vào vai cô: “Nam Sở đã thái bình, tất cả người của Nhân Hoàng đều đã đến Bắc Sở, sẽ có tin tức của hắn sớm thôi”. 

 … 

 Đây là một khu vườn đầy hoa, dù là mùa đông giá lạnh nhưng nơi đây vẫn hoa thơm chim hót, vạn vật sinh sôi nảy nở. 

 Giữa những bông hoa rải rác, Nhược Hi bước đi, đuổi theo những cánh bướm như một tiểu tinh linh, thi thoảng sẽ cười khúc khích với giọng cười trẻ thơ, hồn nhiên, vô tư, vô lo vô nghĩ. 

 Trên lầu các, Diệp Thành lẳng lặng ngồi trước gương đồng, ngẩn người nhìn mình trong gương. 

 Phía sau hắn, Liễu Như Yên đang cầm một chiếc lược, lúc này cô đang chải mái tóc trắng rối bù cho hắn, cô chải rất cẩn thận, từng sợi từng sợi từ từ được chải mượt. 

 “Ta sẽ dạy tất cả nữ tử của nước Nam Triệu khúc đàn đó, huynh sẽ khoẻ lại nhanh thôi”, Liễu Như Yên vừa chải tóc vừa khẽ nói, như nói với mình mà cũng như nói với Diệp Thành đang đờ người. 

 “Rốt cuộc ta là ai?’, Diệp Thành lên tiếng, chất giọng khàn khàn. 

 “Huynh tên Diệp Thành, là tiên”, Liễu Như Yên khẽ cười. 

 “Diệp Thành”, Diệp Thành lẩm bẩm lặp lại, vẻ mặt càng mờ mịt hơn, một cái tên vừa lạ vừa quen khiến hắn không nhớ được, nhưng cũng không sao quên được. 

 “Lại đây nào cô bé, tới đây với gia gia nào”, ngoài cửa sổ vang lên giọng nói của Liễu Thanh Tuyền, tuy là vua của một nước nhưng lúc này ông không hề có vẻ uy nghiêm của Hoàng đế, ông ôm Nhược Hi vào lòng, cực kỳ cưng chiều. 

 Mới mấy ngày trôi qua, ông đã được thăng chức từ phụ thân lên gia gia, ngươi nói xem có phải rất kỳ lạ không? 

 Đột nhiên Diệp Thành chìm vào trạng thái ngủ say. 

 Liễu Như Yên ra khỏi lầu các, gọi một cung nữ thông minh lanh lợi đến, cô ấy đưa cho cô một cây đàn. 

 Chẳng mấy chốc, tiếng đàn du dương vang lên trong vườn, đàn bướm tung tăng bay múa, chim chóc đậu trên lan can, tiếng đàn êm dịu khiến Nhược Hi và Liễu Thanh Tuyền đều ngưng đùa giỡn. 

 “Tiểu Nguyệt, ta cho ngươi ba ngày để học khúc đàn này”, Liễu Như Yên vừa gảy đàn vừa nói: “Ngươi phải nhìn thật kỹ, học bằng cả trái tim, không được lười biếng”. 

 Liễu Như Yên cười nhẹ, bước ra khỏi mái đình. 

 Trên lầu các, Diệp Thành nằm ngủ không yên trên chiếc giường lớn êm ái, tiếng đàn hỗn loạn truyền đến khiến tinh thần hắn không yên, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt đau đớn, trên trán thi thoảng lại chảy ra mồ hôi lạnh. 

 Đến khi Thiên Ma diệt Thất Sát sẽ là lúc trận chiến chư tiên nổ ra! 

 Vẫn là giọng nói hư ảo đó, giống như tiếng Phật nói, lại giống như Ma chú, lặp đi lặp lại.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.