Sáng sớm, mặt trời ấm áp chiếu xuống mặt đất.
Trận bão tuyết hoành hành cả đêm cuối cùng cũng dừng lại khi ngày mới đến.
Trên vùng đất rộng rãi, người qua người lại liên tục, phần đa là những binh lính mặc áo giáp, bảo vệ một chiếc kiệu ở chính giữa.
Trong kiệu, Liễu Như Yên vẫn đang gảy đàn, tiếng đàn du dương vang vọng khắp vùng đất rộng rãi, các binh lính nghe mà thấy tinh thần sảng khoái, đi đón quý nhân vốn là một chuyện vô vị, nhưng được nghe công chúa đích thân gảy đàn cũng là chuyện tốt.
“Đây là con gái của huynh với vị tiên tử đó sao?”, Liễu Như Yên vừa gảy đàn vừa nhìn Nhược Hi, sau đó ánh mắt lại chuyển về phía Diệp Thành.
“Chúng ta còn chưa ngủ với nhau thì lấy đâu ra con gái”, Diệp Thành nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ chuyện khác, trước câu hỏi của Liễu Như Yên hắn chỉ đáp bừa, nhưng lại khiến Liễu Như Yên rất lúng túng.
“Bé con, muội tên gì?” để che giấu sự lúng túng, Liễu Như Yên lại nhìn Nhược Hi đang thích thú ăn linh quả.
“Muội tên là Nhược Hi”, cô nhóc ngẩng đầu lên, giọng nói non nớt, nụ cười rạng rỡ, đôi mắt to cong lên thành hình trăng lưỡi liềm.
“Vậy thân nương của muội đâu?”
“Đại ca ca nói nương của muội đã đến một nơi rất xa rồi”, cô nhóc ngây thơ chưa hiểu chuyện, vẫn cười xán lạn như vậy: “Đại ca ca còn nói sẽ đưa muội đi tìm nương”.
“Vậy sao!”, Liễu Như Yên mỉm cười nhưng lại nhìn Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3654172/chuong-1266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.