Chương trước
Chương sau
Giết! 

 Sự kinh hãi tột độ khiến Huyết Liêu vô thức xông về phía trước, hai mắt nóng ran, bắn ra hai đạo sấm sét. 

 “Thiên Nhãn của ông không có tác dụng với ta”, Tiên Luân bên mắt trái của Diệp Thành xoay chuyển, hiện ra một vòng xoáy tối đen như mực, hút hai đạo sấm sét vào trong, sau đó hắn vung một quyền đấm xuyên hư thiên, khiến cho một nửa thân thể của Huyết Liêu nổ tung. 

 A! 

 Huyết Liêu gào thét, đầu tóc rối bù như quỷ, ông ta nhanh chóng khôi phục lại thân thể. 

 Nhưng Diệp Thành không cho ông ta thời gian đó, hắn xông tới trong nháy mắt, vẫn là kim quyền vô địch ấy, thấy quyền là thấy máu, thân thể Huyết Liêu bị đánh biến dạng, ông ta cũng không còn cơ hội đánh trả. 

 Đường đến Hoàng Tuyền không chỉ có ông! 

 Giọng Diệp Thành lạnh như băng, hắn vung một kiếm kinh thế đâm thẳng vào đầu mày của Huyết Liêu. 

 Không… Không không! 

 Con ngươi Huyết Liêu lồi lên, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ, còn chưa bị đâm mà toàn thân ông ta đã lạnh ngắt, giống như rơi vào địa ngục vô gián. 

 Phụt! 

 Máu bắn tung toé, đầu mày của Huyết Liêu bị nhất kiếm của Diệp Thành đâm thủng. 

 Ầm! 

 Cùng lúc đó, các cao thủ khác của Thị Huyết Điện cũng phá được lồng Thái Hư Long Cấm. 

 Nhưng đã quá muộn, Huyết Liêu đã bị giết, căn nguyên Thiên Nhãn cũng đã bị cướp mất. 

 “Chạy!” 

 Đến Huyết Liêu cũng đã bị giết, những cao thủ của Thị Huyết Điện đều sợ hãi, quay đầu bỏ chạy. 

 “Đi đâu!” 

 Diệp Thành muốn đuổi theo nhưng vừa đi được một bước, hắn chợt nhíu mày, bởi hắn nhìn thấy từng đoàn người đông nghịt trên bầu trời phía xa đang lao tới, hơn nữa số lượng vô cùng lớn, trong số đó có không ít cảnh giới Chuẩn Thiên. 

 Thấy vậy, Diệp Thành đột nhiên xoay người biến mất trong bóng đêm. 

 Mục tiêu đã đạt được, hắn không cần thiết phải liều mạng chiến đấu với đại quân Thị Huyết Điện nữa. 

 Bùm! Rầm! 

 Hắn vừa đi chưa lâu, biển người ào ào kéo đến khiến hư thiên sụp đổ, phát ra những tiếng nổ vang trời. 

 Khốn kiếp! 

 Thấy Huyết Liêu bị ghim chết trên hư thiên, cao thủ Thị Huyết Điện đùng đùng nổi giận, đại quân lập tức tản ra, điên cuồng tìm kiếm. 

 Bên này, Diệp Thành lại trốn vào trong núi giống như một đạo thần mang, phát huy hết khả năng chạy trốn của mình. 

 Mãi đến đêm thứ hai hắn mới dừng lại trong một khu rừng, nơi mà chim cũng không thèm đậu. 

 Nhìn xung quanh một lượt, hắn mới lấy căn nguyên Thiên Nhãn của Huyết Liêu ra. 

 Căn nguyên Thiên Nhãn của Huyết Liêu vẫn là một cặp mắt hư ảo, chứa đựng sức mạnh đồng tử thuần tuý, được Tiên Luân Nhãn của hắn hấp thu. 

 Lập tức, thần hải của hắn run lên, ấn ký Tiên Luân xoay chuyển, sức mạnh đồng tử tăng lên không ít, cả thiên địa trở nên rõ ràng hơn trong mắt hắn rất nhiều, trong đó còn có một số đạo uẩn khó tả. 

 Đúng là không tệ! 

 Diệp Thành nở nụ cười nhẹ. 

 Trong hơn mười ngày sau đó, hắn lại tiếp tục kiếp sống chạy trốn. 

 Thời gian này hắn không chỉ một lần gặp đại quân Bắc Sở vây giết, nhưng tất cả đều bị hắn đánh bại. 

 Trời đã về khuya, hắn lại kéo lê thánh thể đẫm máu trốn vào dãy núi trập trùng. 

 “Chờ đó cho ta”, Diệp Thành bóp nát một viên đan dược, điên cuồng hấp thu tinh nguyên, tuy bị thương nhiều lần nhưng tâm trạng hắn vẫn rất tốt. 

 Hơn chục ngày nay hắn không chỉ giết người mà còn cướp được bảo bối, hiện tại hắn đã cực kỳ giàu có. 

 Ngoài ra điều hắn hài lòng nhất là hắn đã thu hút được toàn bộ sự chú ý của Bắc Sở về mình, lại dành thêm được rất nhiều thời gian quý báu cho Nam Sở xây tường thành, đây mới là điều hắn vui nhất. 

 “Lão Đại, huynh còn sống không? Ta…” 

 “Diệp Thành”, giọng đạo thân Tinh Thần vang lên, nhưng còn chưa nói xong đã bị Sở Linh cắt ngang, giọng cô còn mang theo tiếng khóc nghẹn ngào. 

 “Đừng lo, ta vẫn ổn”, Diệp Thành nở nụ cười ấm áp: “Ta sẽ tìm được sư phụ, nàng cứ yên tâm ở nhà chờ chúng ta trở về”. 

 “Nếu ngươi dám chết ở ngoài, ta sẽ lấy người khác”, Sở Linh nói, trong đôi mắt đẹp còn có nước mắt đảo quanh. 


 Mãi cho đến khi đi sâu hàng nghìn trượng hắn mới phát hiện có trận pháp bí mật cường đại ở trong dãy múi này, có lẽ đã từ rất lâu rồi, trận cước của trận pháp bị tổn hại nên mới để lộ sơ hở, nếu không dù là hắn cũng rất khó phát hiện. 

 Không ngờ lại tự hình thành một thế giới khác! 

 Diệp Thành lẩm bẩm, sức mạnh đồng tử bên mắt trái hội tụ cự ly gần, gần như híp thành một đường, gạt mây mù sang một bên, nhìn thấy cảnh tượng ở nơi sâu thẳm nhất. 

 Đó là một sơn cốc, phía trước sơn cốc có một tấm bia đá rải đầy cánh hoa, trên đó có khắc ba ký tự cổ: Lạc Thần Uyên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.