Chương trước
Chương sau
Trong màn đêm tĩnh lặng Diệp Thành dừng chân trên vùng đất Trung Thông. 

 Hắn khoác trên mình lớp hắc bào, bước lên phi kiếm, trông có phần ẩn dật, nơi này là đại địa Trung Thông, chính là khu vực mà Thị Huyết Điện thống trị tuyệt đối, một khi để lộ hành tung thì hắn và đạo thân rất khó có thể ứng phó. 

 Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng. 

 Khi ánh sáng chiếu rọi khắp mặt đất thì Diệp Thành đã dừng chân ở phía trước một cổ trấn. 

 Thanh Tiên cổ trấn! 

 Hắn đảo mắt một lượt nhìn những tấm thạch bài sừng sững trước mặt, thấy bên trên khắc bốn chữ này, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn nhấc chân sải bước vào trong. 

 Cổ Trấn này không phải quá rộng, mộc mạc tự nhiên, nằm trong nơi rất sâu của sơn lâm, yên ắng tĩnh mịch giống như cao nhân ẩn thế không vướng bụi trần. 

 Xem ra mọi thứ của nơi này đều rất yên bình, từng con đường được xây đắp bằng sơn thạch, hai bên cây cổ thụ um tùm, từng căn nhà trúc đan xen nhau, chốc chốc lại có thể nghe tiếng suối chảy róc rách. 

 Trên đường đi, Diệp Thành liên tục nhìn tứ phương, có vài lần hắn cau mày. 

 Có từng tốp người đi qua đi lại, hầu như là những nông dân cầm cuốc hay những tay thợ săn tay cầm trường giáo, điều kì lạ là bọn họ đều là người phàm. 

 Diệp Thành không ngừng đi sâu vào trong, hắn cảm thấy cõi lòng thật thanh thản, cả con đường phong trần mà được sự yên tĩnh của cổ trấn này làm dịu đi biết bao nhiêu. 

 Không biết từ bao giờ hắn mới dừng chân dưới một gốc cây cổ xưa. 

 Cây này cao lớn um tùm, có lẽ cũng đã phải có vài nghìn năm tuổi rồi, rễ cây như những con rồng quấn quanh. 

 Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn nhìn xuống dưới gốc cây, nơi đó có một lão già mặc bộ áo gai đang ngồi đó, khuôn mặt già nua, mái tóc hoa râm, toàn thân ông ta toát lên luồng khí tức cổ xưa theo năm tháng. 

 Có điều ông ta lại bị mù, đôi mắt đục ngầu không có lấy chút ánh sáng. 

 Trong tay ông ta cầm một đoạn gỗ nhỏ, ông ta đang điêu khắc, tốc độ chậm rãi, không hề vội vàng nhưng lại hết sức đều tay, vụn gỗ liên tục rơi xuống, khúc gỗ dần hiện lên hình ảnh của một con người. 

 “Tiền bối, con muốn hỏi về một người”, Diệp Thành nói với giọng khiêm tốn, “nơi này có lão tiền bối nào tên là Chu Dịch không ạ?” 

 “Ta chính là Chu Dịch”, lão già cười hiền từ. 

 “Ông là Chu Dịch sao?”, Diệp Thành chợt thẫn thờ, hắn nhìn ông lão từ đầu tới chân, trên người ông ta không hề có linh căn, chắc chắn là một người phàm. 

 “Người mà đến Phạn tiền bối bảo ta tìm lại là một người phàm sao?”, Diệp Thành thầm nhủ. 

 “Không có lấy một tu sĩ”, Diệp Thành lan toả thần thức bao trùm khắp cổ trấn Thanh Tiên, hắn không hề phát hiện ra bóng dáng tu sĩ, Diệp Thành không thể ngờ nổi một cổ trấn không có tu sĩ thì làm thế nào mà Thị Huyết Điện phải kiêng dè. 

 “Cậu nhóc, nào, lại đây ngồi xuống đi”, khi Diệp Thành còn đang thầm nhủ thì ông lão vỗ vỗ xuống nền đất bảo Diệp Thành ngồi xuống dưới gốc cây. 

 Diệp Thành không nói gì, hắn tìm cho mình một đoạn rễ cây nổi lên rồi ngồi xuống, hắn vẫn nhìn ông lão, hắn thực sự nghĩ không thông, một người phàm làm sao có thể giúp được hắn. 

 “Có chí là tốt”, ông lão lên tiếng, giọng nói ôn hoà, vẻ mặt nhân từ, “ta cũng giống con năm xưa, cũng chu du tứ hải, cuối cùng áo gấm về làng đó thôi”. 

 “Tiền bối, người thực sự là Chu Dịch sao?”, Diệp Thành nhìn ông lão hỏi thăm dò, hắn thực sự vẫn không thể tin nổi. 

 “Cái danh chỉ là một danh hiệu thôi”, ông lão khẽ cười, “nếu như ngươi muốn thì gọi ta là Lý Dịch là được”. 

 “Vãn bối không thể mạo phạm”, Diệp Thành vội nói, “con đang tìm thê tử của mình, tiền bối Đế Phạn nói có lẽ người có thể giúp con”. 

 Nói rồi, Diệp Thành vẫn tiếp tục lấy ngọc bài mà Đế Phạn đưa ra. 

 “Ta là một người phàm, ấy vậy mà lại được đánh giá cao vậy sao?”, ông lão vẫn vùi đầu khắc gỗ. 

 “Nhưng vãn bối có thể nhìn ra tiền bối không phải là một người phàm bình thường”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, người có thể khiến Đế Phạn lấy ra ngọc bài, lại khiến Thị Huyết Điện kiêng dè thì đến cả kẻ ngốc cũng có thể nghĩ ra lão bối không phải là người đơn giản. 

 “Đúng, ta thực sự không giống như những người phàm khác vì ta biết tính vận mệnh”, ông lão mỉm cười như thể đang tự giễu vậy. 

 “Con thực sự rất nhớ thê tử của mình, mong người giúp đỡ con”, Diệp Thành nói với giọng khẩn cầu, một người mạnh như hắn với chức vị Thánh Chủ của Thiên Đình mà hiện giờ cũng phải gạt đi sự cao ngạo của mình với một người phàm. 

 “Ta biết ngươi đang tìm ai”, ông lão mỉm cười nhưng lại khẽ lắc đầu, “nhưng ta không thể giúp ngươi được”. 

 Nghe vậy, cơ thể căng thẳng của Diệp Thành chợt thả lỏng ra, hắn không mong cầu ông ấy có thể nói cho mình Sở Huyên đang ở đâu, chỉ mong ông ấy chỉ cho mình phương hướng là được. 

 Có điều hi vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều, hắn vượt qua bao nhiêu khó khăn vất vả nhưng lại chẳng thu về được gì. 

 Dưới gốc cây cổ thụ, cả hai người chìm vào im lặng, sự im lặng yên ắng như cổ thành này vậy, lúc này chỉ có âm thanh roẹt roẹt từ tiếng khắc gỗ vang lên. 

 Không biết từ bao giờ, Diệp Thành mới đứng dậy, hắn chắp tay hành lễ: “Lão bối, con đã làm phiền người rồi”. 

 Dưới lớp lá mùa thua rơi, bóng người Diệp Thành có phần run run, bước đi lưỡng lự, hắn không biết nên đi về đâu. 

 “Ta chỉ biết trên người ngươi có thứ mà cô ấy sợ, cô ấy đang trốn tránh ngươi”, phía sau, ông lão chợt truyền âm tới. 

 “Thứ khiến cô ấy sợ?”, Diệp Thành giây phút trước còn đang thẫn thờ thì lúc này chợt quay người, khí tức gấp gáp, hắn tỏ ra căng thẳng: “Tiền bối, người có biết là thứ gì không ạ?” 

 “Ta không biết”, ông lão lắc đầu bất lực. 

 “Đa tạ tiền bối đã nói cho vãn bối biết”, Diệp Thành lại lần nữa chắp tay hành lễ, hắn quay người sải bước đi. 

 Lần này bộ pháp của Diệp Thành đã vững chắc hơn nhiều, mặc dù bóng lưng của hắn vẫn cô liêu nhưng lại không lạc lõng như ban nãy nữa. 

 Chí ít thì hắn vẫn tỏ tường một chuyện, không phải hắn không tìm được Sở Huyên mà vì Sở Huyên đang trốn hắn. 

 Hắn đi xa rồi nhưng ông lão ngồi dưới gốc cây lại ngẩng đầu lên, mặc dù bị mù nhưng ông ta vẫn nhìn về hướng Diệp Thành rời đi. 

 Ông ta cầm tượng gỗ trong tay, hồi lâu không nói lời nào. 

 Tượng gỗ đó là một nữ tử được khắc hoạ sinh động, mỗi đường nét được khắc ra mang theo cái tâm của người điêu khắc, nó sinh động như người sống, nếu nhìn kĩ thì có thể thấy cô gái này đang mỉm cười khiến người ta phải động lòng. 


 “Vô tu thiên sĩ?” 

 “Đây là một loại dị thường trong giới tu sĩ”, Đông Hoàng Thái Tâm chậm rãi nói, “huyền cơ diễn hoá, độc nhất vô nhị, người này tu thần thuật diễn tiến, gần với điểm giới hạn giữa tu sĩ và người phàm, khả năng chiến đấu là không nhưng lại có thể diễn tiến thiên địa, thiên cơ không thể tiết lộ, người có huyết mạch này không có cái chết yên lành”. 

 “Vậy thứ mà khiến Sở Huyên sợ hãi theo lời người này nói…”, Phục Nhai nhìn Đông Hoàng Thái Tâm hỏi thăm dò. 

 “Chu Dịch nói đúng một nửa, Chu Tiên Kiếm đang tránh Tiên Luân Nhãn, Tiên Luân Nhãn sao có thể không tránh Chu Tiên Kiếm chứ?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.