Chương trước
Chương sau
Trong màn đêm đen, gió lạnh thét gào. 

 Đại quân phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện chia thành hàng trăm con đường, tiến vào gần một trăm cổ thành, thông qua Truyền Tống Trận trong cổ thành truyền tống về phía sơn mạch Hoàng Tuyền. 

 Nhìn vào hư không, Huyết Khung đích thân điều khiển một cỗ chiến xa cổ xưa, mang phong thái của một bậc thống soái. 

 Có điều có thể thấy rằng khuôn mặt ông ta hết sức tôi độc, trong đôi mắt còn hằn lên ánh nhìn hung tàn, mấy ngày gần đây cơn phẫn nộ lên tới đỉnh điểm khiến ông ta không thể nào kiểm soát và chỉ muốn dùng máu của Hạo Thiên thế gia để xoa dịu. 

 “Điện chủ phân điện thứ chín”, trên một rặng núi, Diệp Thành vẫn đang nhanh chóng phi hành nhìn thấy đại quân của phân điện tứ chín từ xa, hắn bất giác cau mày. 

 “Hướng về sơn mạch của Hoàng Tuyền”, Diệp Thành nheo mắt, “lẽ nào tung tích của Hạo Thiên thế gia bị bại lộ rồi?” 

 Nhất thời, khuôn mặt của Diệp Thành nghiêm trọng thấy rõ. 

 Nên biết rằng đại quân phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện có thể sử dụng Truyền Tống Trận không cần kiêng dè gì, tốc độ của bọn họ nhanh hơn rất nhiều so với Hạo Thiên thế gia, nếu theo tốc độ này thì khả năng cao Hạo Thiên thế gia sẽ bị bao vây tại sơn mạch của Hoàng Tuyền mất. 

 “Huyết Khung, đúng là ta đã đánh giá thấp ông rồi”, Diệp Thành lạnh giọng, hắn thiêu đốt tinh nguyên, tốc độ tăng lên nhanh chóng. 

 Trong chốc lát, hắn giống như một đạo thần mang bắn vọt vào trong một cổ thành, muốn ngăn cản bi kịch thì hắn buộc phải tìm thấy Hạo Thiên thế gia trước khi phía Huyết Khung cho nên hắn phải nhờ tới Truyền Tống Trận của cổ thành. 

 Dừng lại! 

 Diệp Thành vừa tới gần Truyền Tống Trận của cổ thành đã nghe tiếng nạt. 

 Hắn đưa mắt nhìn rồi nheo mắt vì xung quanh Truyền Tống Trận rộng hai mươi trượng đó có hàng trăm bóng hình mặc hắc bào đang vây kín. 

 Không chỉ có vậy, những người mặc hắc bào này đều có tu vi không hề thấp, tu vi yếu nhất cũng ở tầng thứ ba cảnh giới Không Minh, trong đó còn có một người với tu vi ở cảnh giới Chuẩn Thiên. 

 “Thị Huyết Thần Ảnh?”, Diệp Thành cau mày, hắn có được rất nhiều tin tình báo về Thị Huyết Thần Ảnh của Thị Huyết Điện thông qua kí ức của Diêm Tôn. Những người của tổ chức này đều máu lạnh, chính là những vũ khí giết người không hơn không kém. 

 “Nếu không muốn chết thì đứng cách Truyền Tống Trận xa ra”, Diệp Thành cau mày, một giọng nói lạnh lùng lại uy nghiêm vang vọng, người lên tiếng là một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên duy nhất ở đây. 

 “Thương Trấn, uy phong cũng được đấy nhỉ?”, Diệp Thành giật lớp hắc bào để lộ ra khuôn mặt Diêm Tôn, hắn muốn dùng lại kế sách cũ. 

 “Ông là…”, thấy chân dung của Diệp Thành,người có cảnh giới Chuẩn Thiên tên Thương Trấn kia đứng dậy, nheo mắt nhìn: “Diêm Tôn?” 

 “Thật may vì ngươi vẫn còn nhận r ât”, Diệp Thành vừa nói vừa chậm rãi bước lên tế đàn khổng lồ. 

 “Hình như ta nhớ là Viêm Tôn đang bế quan, sao lại có thời gian rảnh mà tới Huyết Dương Thành nhỏ bé thế này chứ?”, Thương Trấn lên tiếng. 

 “Ta muốn đi đâu còn phải bẩm báo với ngươi sao?”, Diệp Thành hắng giọng. 

 “Viêm Tôn quá lời rồi”, Thương Trấn chậm rãi tiến lên trước, hắn chặn trước Truyền Tống Trận: “Thế nhưng cho dù người là Viêm Tôn thì hôm nay cũng không thể dùng Truyền Tống Trận này, mong Viêm Tôn lượng thứ”. 

 Nghe vậy, ánh mắt Diệp Thành hiện lên cái nhìn lạnh lùng. 

 Hôm nay hắn mới thực sự biết được sức mạnh của Thị Huyết Thần Ảnh, bọn họ vẫn luôn thuộc sự quản lý trực tiếp của Thị Huyết Điện Chủ, luôn nghe theo mệnh lệnh của Thị Huyết Điện Chủ, ngoài Thị Huyết Điện Chủ ra thì cho dù là Thái Thượng lão Tổ của Thị Huyết Điện có đến cũng không thể làm gì khác được. 

 “Trừ phi ông có thủ lệnh của Thị Huyết Điện Chủ”, Thương Trấn lại lần nữa lên tiếng, hắn cứ thế chắn trước Truyền Tống Trận khong hề có ý định nhường đường. 

 “Thương Trấn, ngươi đúng là khiến ta phải bất ngờ đấy”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, “bao nhiêu năm trôi qua, ngươi là người đầu tiên dám chặn đường bản tôn đấy”. 

 “Viêm Tôn nói gì thế chứ, đây là chức trách của thuộc hạ”, Thương Trấn bất giác bật cười, “vẫn là câu nói đó, muốn đi qua Truyền Tống Trận này thì phải có thủ lệnh của Phượng Ảnh đại thống soái hoặc là thủ lệnh của điện chủ Thị Huyết Điện, đương nhiên thủ lệnh của điện chủ Huyết Khung cũng được vì hiện giờ chúng ta đang làm theo lệnh của ông ấy”. 

 “Quy tắc ta hiểu”, Diệp Thành lạnh giọng, nói rồi hắn cho tay vào ngực áo. 

 Thế nhưng điều khiến Thương Trấn không phản ứng kịp đó là Diệp Thành không phải đang lấy ra lệnh bài mà lành thanh sát kiếm màu đỏ gạch, hắn cứ thế trảm thật mạnh xuống, tốc độ vô cùng nhanh chóng và dứt khoát. 

 “Ông…”, mọi thứ diễn ra quá nhanh, sắc mặt Thương Trấn tái mặt, cho dù là hắn cũng không thể kịp phản ứng lại. 

 Vút! 

 Sau khi sát kiếm vút lên, huyết quang xuất hiện, Thương Trấn không kịp trở tay, phần đầu lập tức rơi xuống đất, cứ thế lăn lông lốc trên mặt đất. Hắn ta đường đường là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng lại chết một cách chóng vánh và vô vị. 

 Vút! Vút! 

 Thấy Thương Trấn bị trảm, hàng trăm thần ảnh mạnh mẽ lần lượt rút sát kiếm. Mặc dù bọn họ không biết vì sao Diệp Thành lại giết Thương Trấn nhưng bọn họ biết cho dù lý do thế nào thì bọn họ cũng phải bắt được Diệp Thành, cho dù là Viêm Tôn cũng không ngoại lệ. 

 Chỉ dựa vào các ngươi? 

 Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, Hỗn Độn Thần Đỉnh và Cửu Châu Thần Đồ lần lượt được lấy ra, đồng thời với đó là hàng trăm binh khí khủng khiếp được tế gọi ra, trong đó bao gồm cả chín thanh sát kiếm màu đỏ máu của Viêm Tôn. 

 Phịch! Phịch! 

 Không lâu sau đó, hàng trăm bóng hình lần lượt quỳ dưới đất, tất cả đều gặp phải áp lực không thể nào chống cự lại được. 

 Tốc độ nhanh tuyệt đối! 

 Giọng nói của Diệp Thành lạnh băng, hắn còn gọi thêm ba đạo thân, một Đan Tổ Long Hồn, một hình nộm Tử Huyên. 

 Tiếp đó chính là cuộc sát phạt từ một phương, đó là những kẻ mạnh Thần Ảnh, mặc dù số lượng không hề ít nhưng lại bị Diệp Thành đánh cho tới mức trở tay không kịp, bị chèn ép không có cơ hội phản kháng. 

 Không tới mười giây, hàng trăm Thần Ảnh đã bị tiêu giệt. 

 Dọn dẹp chiến trường! 

 Diệp Thành ra lệnh cho đạo thân còn hắn bước lên Truyền Tống Trận vì hắn không có quá nhiều thời gian ở đây. 

 Sau khi hắn rời đi không lâu, một nhánh quân thuộc đại quân của phân điện thứ chín sát phạt đến. 

 “Người của Thần Ảnh đâu?”, một thống lĩnh cau mày nhìn tứ phương Truyền Tống Trận, “không phải Truyền Tống Trận của cổ thành đều bị người của Thần Ảnh đóng cả rồi sao?” 

 “Dù sao cũng quá nhiều, để sót một hai cổ thành cũng không quá bất ngờ, thống lĩnh, chúng ta nhanh chóng tới sơn mạch Huyền Hoàng thôi”. 

 “Không thận trọng thế này, nếu để Hạo Thiên thế gia trốn thoát thì Thị Huyết Thần Ảnh khó có thể giải thích”, thống lĩnh kia hắng giọng phất áo bước vào Truyền Tống Trận. 

 Sau ông ta là đại quân đông như nước lũ, mặc dù số người không hề ít nhưng miễn cưỡng vẫn có đủ chỗ cho nhiều người thế này. 

 Có điều, bọn họ vừa bước vào Truyền Tống Trận khong lâu thì liền nghe thấy tiếng nổ rúng động. 

 Nhìn thông đạo của Truyền Tống Trận thấy vỡ tan. 

 Khốn khiếp! 

 Viên thống lĩnh kia phẫn nộ, đợi tới khi ông ta phản ứng lại thì đã quá muộn vì đại quân của con đường này đã bị cuốn vào khe nứt không gian. 

 Rầm! Rầm! 

 Thiên địa không vì Diệp Thành đã giết hại đại quân của Thị Huyết Điện mà trở nên yên ắng. 

 Các nhánh quân khác của phân điện thứ chín đã lần lượt tới các cổ thành khác, lúc này bọn họ đang xếp hàng vào trong Truyền Tống Trận, chuẩn bị mai phục ở sơn mạch Hoàng Tuyền. 

 Một cái lưới lớn đã được giăng ra.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.