Chương trước
Chương sau
Rầm! 

 Sau một tiếng nổ lớn, thung lũng kỳ lạ bị san bằng bởi một chưởng của Diệp Thành. 

 Sau đó hắn lau vết máu giữa hai chân mày của ông lão áo gai. 

 Tiếp nữa hắn khẽ lắc mình hoá thành diện mạo của ông ta, bắt chước từng lời nói, hành động giống y như đúc. 

 Mục đích của hắn rất rõ ràng, đó là dùng thân phận của ông lão áo gai để làm một số việc không mấy vẻ vang. 

 Ông lão áo gai là người ngang vai vế với Thái thượng lão tổ của Thị Huyết Điện, được xưng là Diêm tôn, tuy không có quyền lớn như Thị Huyết Diêm La, không nắm lực lượng quân đội hùng hậu trong tay như điện chủ chín phân điện lớn nhưng đôi khi mệnh lệnh của ông ta vẫn rất có tác dụng. 

 “Thị Huyết Điện, lần này đủ cho các ngươi uống một chầu rồi”, Diệp Thành cười khẩy rồi bay thẳng về một hướng. 

 Mười lăm phút sau, hắn đáp xuống một toà thành cổ rộng lớn. 

 “Đã nghe gì chưa? Kẻ bắt cóc Tiết Lâm đòi Thị Huyết Điện hơn chín mươi triệu linh thạch đó”, vẫn như lúc trước, vừa đi vào thành cổ hắn đã nghe thấy rất nhiều tiếng bàn tán. 

 “Tên đó cũng thật tàn nhẫn”, có người tặc lưỡi cảm thán: “Chín mươi triệu linh thạch đó! Cả đời này lão tử cũng chưa từng thấy nhiều tiền như thế”. 

 “Kẻ đòi tiền chuộc là phân thân của người đó, có vẻ như hắn là một tay bắt cóc chuyên nghiệp”, có người thở dài: “Thị Huyết Điện có bao nhiêu cao thủ nhưng cũng chẳng tìm thấy bản thể của người đó ở đâu”. 

 “Không biết sao vụ bắt cóc này lại khiến ta nhớ đến một người”, có người sờ cằm trầm ngâm. 

 “Ngươi đang nói đến Diệp Thành của Nam Sở đúng không?”, có người khẽ vuốt râu nói: “Kể ra thì phong cách làm việc của họ rất giống nhau, nhưng không có khả năng đó đâu, bởi vì Diệp Thành đã chết rồi”. 

 Nghe mọi người bàn luận suốt dọc đường, người mặc áo choàng đen đã nhấc chân đi vào một căn lầu các. 

 Bên trong là một thế giới riêng! 

 Vừa bước vào, Diệp Thành đã nhìn thấu huyền cơ của nơi này, tuy mặt ngoài nhỏ nhưng bên trong lại cực kỳ rộng, diện tích cả chục nghìn trượng khiến hắn bất giác cảm thấy Thị Huyết Điện thật giàu có. 

 Thấy Diệp Thành đi vào, một ông lão đang ngồi xếp bằng ở một góc lầu các chậm rãi mở mắt, liếc nhìn hắn rồi hờ hững cất lời: “Hôm nay bản các không tiếp khách, mau đi đi”. 

 Diệp Thành chẳng thèm quan tâm đến lời của ông lão đó mà nhấc chân đi thẳng đến phòng bên trong của lầu các. 

 “Ngươi…”, sắc mặt ông lão chợt lạnh hẳn lại, ông ta lập tức huyễn hoá ra một bàn tay to vươn về phía Diệp Thành. 

 “Cút!”, Diệp Thành trở tay vung ra một chưởng, đánh cho ông ta hộc máu lùi lại phía sau. 

 “Kẻ nào đang gây rối ở đây?”, luồng khí tức cường đại xuất hiện, một ông lão mặc huyết bào hiện ra như bóng ma, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Thành đang mặc áo choàng đen. 

 Không chỉ có ông ta mà trong phân các lập tức có hơn trăm bóng người xông ra, tu vi thấp nhất cũng là cảnh giới Linh Hư tầng thứ năm. 

 “Các hạ, nơi này là trọng địa của Thị Huyết Các, có phải ngươi quá ngông cuồng rồi không?”, ông lão mặc huyết bào lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Thành. 

 “Thương Mộ, ngươi uy phong thật đấy!”, Diệp Thành lên tiếng, giọng nói lạnh lùng chết người mang theo uy nghiêm vô thượng. 

 Lời vừa dứt, hắn kéo áo choàng đen trên người xuống, lộ ra diện mạo của ông lão áo gai. 

 “Người…”, nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thành, ông lão huyết bào tên Thương Mộ sững sờ một giây, một giây sau, ông ta quỳ một chân xuống đất: “Đệ tử Thương Mộ bái kiến Diêm sư thúc”. 

 “Diêm sư… sư thúc? Ông… Ông ấy là Diêm tôn?”, thấy Thương Mộ hành lễ, những người khác của Thị Huyết Điện đều nhìn Diệp Thành. Bọn họ có vai vế thấp hơn Thương Mộ, người mà ông ta còn phải gọi là sư thúc thì chính là sư thúc tổ của bọn họ! 

 Giờ phút này, ông lão vừa ra tay với Diệp Thành sắc mặt thoáng chốc tái nhợt, vai vế của ông ta quá thấp, chưa từng được thấy Diêm tôn của Thị Huyết Điện, bây giờ biết thân phận của Diệp Thành thì suýt tiểu ra quần. 

 “Các ngươi muốn chết à? Còn không mau quỳ xuống?”, thấy mọi người vẫn đứng ngây ra đó, Thương Mộ nổi giận quát lớn. 

 Nghe thấy tiếng mắng, hàng trăm người mới bừng tỉnh, đồng loạt quỳ xuống trước mặt Diệp Thành: “Bái… Bái kiến sư thúc tổ”. 

 “Đứng dậy đi!”, Diệp Thành bước đến long toạ trong phòng, diễn cực kỳ giống thật. 

 Thương Mộ đứng dậy, ổn định lại cảm xúc rồi mới ngập ngừng nhìn Diệp Thành dò hỏi: “Sư thúc, nghe nói người đang bế quan nhập đạo, sao lại xuất quan rồi ạ?” 

 “Ta không xuất quan để Thị Huyết Điện bại trong tay các ngươi à?”, Diệp Thành hừ lạnh một tiếng doạ Thương Mộ rùng mình, ngay cả ông ta cũng vậy huống chi là những người khác trong phòng. 

 “Sư thúc dạy phải”. 

 “Giết hết những người trong danh sách này”, Diệp Thành ném ra một tập giấy, bên trên viết đầy tên người, số lượng lên đến hơn một nghìn. 

 Nghe vậy, Thương Mộ vội vàng nhìn thử nhưng lông mày lại đồng thời nhíu chặt. 

 Sau ba đến năm giây, ông ta mới hỏi Diệp Thành: “Sư thúc, thứ cho sư điệt ngu ngốc, nhưng những người trong danh sách này hầu như đều là thế tử của các thế gia lớn ở Bắc Sở, hơn nữa đều là gia tộc liên thủ với Thị Huyết Điện, nếu giết họ sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến chuyện liên minh đó ạ!” 

 “Ngươi đang chất vấn ta?”, Diệp Thành lạnh lùng nói, trong đôi mắt già nua đục ngầu còn loé lên một tia sắc bén. 




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.