Chương trước
Chương sau
Trong một khu rừng mà chim cũng không thèm đậu, Diệp Thành đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá từ từ mở mắt. 

 Đạo thân tự nổ, bản thể là hắn cũng bị ảnh hưởng, để lại ám thương, đến bây giờ mới trở lại trạng thái đỉnh phong. 

 Hắn không đi theo bước chân của Hạo Thiên thế gia mà nấp trong khu rừng này, sẵn sàng giúp Hạo Thiên thế gia ngăn cản đại quân Thị Huyết Điện truy đuổi bất cứ lúc nào. 

 “Chắc bây giờ mọi người đã trốn khỏi Bắc Chấn Thương Nguyên rồi”, Diệp Thành nhìn sắc trời và ước lượng thời gian, chắc chắn Hạo Thiên Huyền Chấn đã dẫn người của Hạo Thiên thế gia rút lui khỏi phạm vi Bắc Chấn Thương Nguyên. 

 Nhưng hắn vẫn không dám lơi là. 

 Thoát khỏi Bắc Chấn Thương Nguyên không có nghĩa đã thoát khỏi nguy hiểm, muốn đến thế giới phàm trần mà không sử dụng truyền tống trận thì phải mất ba ngày, mà trong ba ngày này, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra biến cố. 

 Thị Huyết Điện có nền tảng vững chắc ở Bắc Sở, xảy ra sai lầm ở bất kỳ giai đoạn nào đều có thể gây ra thảm hoạ cho Hạo Thiên thế gia. 

 “Nghe nói gì chưa, Diệp Thành chết rồi đó”, khi Diệp Thành đang trầm ngâm suy nghĩ thì trong hư không bỗng truyền tới một giọng nói. 

 “Diệp Thành? Diệp Thành nào?” 

 “Còn có mấy Diệp Thành nữa? Thánh chủ Thiên Đình ở Nam Sở ấy”, giọng nói đó lại vang lên: “Ngươi chưa xem thuỷ tinh ký ức Thị Huyết Điện tặng miễn phí à? Diệp Thành bị ép đến mức phải tự nổ, ôi chao, thảm lắm!” 

 Hai người họ ngươi một câu ta một câu, bay qua khu từng mà không phát hiện phía dưới còn có một người. 

 “Thánh chủ, người lại nổi tiếng rồi”, khi Diệp Thành đang nhìn hai người thì sau lưng vang lên một giọng nói, sau đó một bóng người loé lên, giọng nói hư ảo dần trở nên rõ ràng, nhìn kỹ hơn thì chính là ông lão mặc đồ giản dị đó. 

 “Đều trong dự đoán cả”, Diệp Thành dời mắt, khẽ cười: “Hiếm lắm bọn chúng mới nắm được lý do để công kích Nam Sở, sao chúng có thể bỏ qua!” 

 “Đúng là như vậy, nhưng lần này chúng phải thất vọng rồi”, ông lão tặc lưỡi cảm thán. 

 “Tình hình phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện thế nào rồi?” 

 “Ta vừa mới đến đó”, ông lão nói rồi uống một ngụm rượu: “Tuy thương vong rất nặng nhưng đa phần đều dưới cảnh giới Không Minh, lực lượng trung kiên của chúng vẫn còn, nhưng vì vết nứt không gian nên phía Huyết Khung vẫn còn đang ở đó sửa lại”. 

 Nói đến đây, ông lão hỏi thử Diệp Thành: “Không biết Thánh chủ đã nghe nói đến Thị Huyết Thần Ảnh chưa?” 

 “Thị Huyết Thần Ảnh?”, Diệp Thành nhướng mày: “Có lai lịch gì?” 

 “Thị Huyết Thần Ảnh bao gồm toàn bộ mạng lưới tình báo và mạng lưới sát thủ của Thị Huyết Điện”, ông lão giải thích: “Nói chính xác hơn thì nó tương đương với Nhân Hoàng và Huyền Hoàng của Thiên Đình chúng ta hợp lại, trước giờ chỉ nghe lệnh của điện chủ Thị Huyết. Tuy mạng lưới tình báo của Thị Huyết Thần Ảnh không bằng Nhân Hoàng, nhưng mạng lưới sát thủ lại hơn Huyền Hoàng một bậc, rất nhiều lão bối tu sĩ thành danh lâu năm đã bị sát thủ Thần Ảnh tuyệt sát. Điều này thì Lôi tôn, Địa tôn, Huyền tôn và Viêm tôn của Viêm Hoàng là biết rõ nhất, vì họ đã từng bị Thần Ảnh ám sát”. 

 “Nghe ý ông thì Thần Ảnh của Thị Huyết Điện đã hành động à?” 

 “Theo nguồn tin đáng tin cậy thì tất cả thành viên của Thần Ảnh đều đã được điều tới”, ông lão hít sâu một hơi: “Vì tìm ra tung tích của Hạo Thiên thế gia, Thị Huyết Diêm La đã cho Huyết Khung quyền điều động Thần Ảnh”. 

 “Hành động nhanh đấy”, Diệp Thành cau chặt lông mày. 

 “Thánh chủ, việc binh quý ở tốc độ! Người hãy thay đổi đường rút lui cho Hạo Thiên thế gia đi, ba ngày nữa họ mới tới thế giới phàm trần, rất có thể Thị Huyết Thần Ảnh sẽ tìm tung tích của họ”. 

 “Không thể thay đổi”, Diệp Thành nhẹ nhàng lắc đầu: “Chúng đang hành động, Hạo Thiên thế gia cũng đang hành động, tình hình lúc này phải dùng biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết mới là vương đạo. Nếu ta đoán không nhầm, hơn một nửa thành viên của Thần Ảnh sẽ canh gác ở truyền tống trận của các thành cổ, chỉ cần Hạo Thiên thế gia cố gắng không dùng truyền tống trận thì Thần Ảnh rất khó tìm được tung tích của họ. Bắc Sở rộng lớn như vậy, muốn tìm được họ cũng không dễ”. 

 “Nói thì nói như vậy, nhưng chậm trễ sẽ xảy ra biến cố!”, ông lão cân nhắc. 

 “Đây là cách khi không còn cách nào khác”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Quá nhiều người, truyền tống trận thông thường sẽ không thể dịch chuyển quy mô lớn, hành tung bại lộ mới là mối hoạ lớn”. 

 “Điều chúng ta thiếu là thời gian!”, ông lão lắc đầu. 

 “Tìm chỗ đông người rồi tặng họ miễn phí”, Diệp Thành lấy một chiếc bao gai ra, nhét cho ông lão. 

 “Đây là cái gì?”, ông lão mở bao gai ra nhìn vào trong, tất cả đều là linh thạch lấp lánh, ừm, nói chính xác hơn là thuỷ tinh ký ức, số lượng cực kỳ nhiều. 

 Tiếp theo đó, ông lão liên tục lấy những mảnh thuỷ tinh ký ức ra, hầu hết những hình ảnh bên trong đều là cảnh người của Thị Huyết Điện chết, hơn nữa toàn là những người giữ chức vụ cao của Thị Huyết Điện. 

 “Thánh chủ à, người làm thế này kỳ quá!”, xem xong, ông lão giật giật khoé miệng nhìn Diệp Thành. 

 “Kỳ hả?”, Diệp Thành thản nhiên nhún vai: “Bọn chúng làm được, tại sao ta không được làm? Dù sao Bắc Sở đã rất náo nhiệt rồi, để cho náo nhiệt thêm nữa đi, quan trọng nhất là có thể làm nhiễu loạn tầm nhìn của chúng, điện chủ mấy phân điện lớn của Thị Huyết Điện không ngừng đấu đá lẫn nhau, vậy thì cho chúng thêm mồi dẫn lửa, ta cũng không ngại lớn chuyện”. 

 “Quá tuyệt”, ông lão không khỏi giơ ngón tay cái với Diệp Thành.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.