Chương trước
Chương sau
Mau lên một chút đi! 

 Trong màn đêm đen, toàn thân Diệp Thành như có ngọn lửa thiêu đốt, thần mang màu vàng kim cứ thế vẽ ra một đường vòng cung tuyệt, tốc độ đạt tới mức đỉnh phong nhất từ khi tu đạo tới nay. 

 Mặc dù hắn vẫn chưa chuẩn bị chấp nhận Hạo Thiên thế gia nhưng cũng không muốn thấy cảnh Hạo Thiên thế gia vì hắn mà bị Thị Huyết Điện diệt tộc. 

 Lần này hắn thật sự sợ rồi. 

 Một kẻ chinh chiến trên chiến trường nhiều năm như hắn thừa hiểu Hạo Thiên thế gia sắp đối mặt với cái gì. 

 Đại quân của một điện mà Thị Huyết Điện phái đi có thể so với đại quân ba điện của Chính Dương Tông, trận thế khổng lồ như vậy có muốn công phá kết giới hộ sơn của Hạo Thiên thế gia thì cùng lắm chỉ mất ba canh giờ, muốn diệt dược Hạo Thiên thế gia thì chỉ mất nhiều nhất một canh giờ mà thôi. 

 Diệp Thành hiểu hơn ai hết biến cố này xảy ra quá bất ngờ khiến Thiên Đình và cả thế lực mà Thiên Đình cài cắm ở Bắc Sở căn bản không kịp chi viện. 

 Thánh Chủ! 

 Khi Diệp Thành đang cuống thì đột nhiên nghe tiếng gọi từ phía sau. 

 Lời còn chưa dứt, Diệp Thành đã thấy một bóng hình, nếu nhìn kĩ thì đó chính là lão già mặc đồ giản dị vừa rồi. 

 Thấy vậy, Diệp Thành vô thức nhìn ông ta, ông ta sao có thể chạy nhanh như vậy chứ. 

 “Ta nghĩ thông rồi, đội quân tu sĩ của Thị Huyết Điện đang xông tới Hạo Thiên thế gia”, lão già nói với giọng ý tứ, “chẳng trách mà Thánh Chủ lại vội vã như vậy”. 

 “Ông có thể hiểu ra được thì thật là làm khó cho ông rồi”. 

 “Thánh Chủ không phải lo lắng”, lão già mặt mày ái ngại, ông ta ho hắng, nói: “Bắc Chấn Thương Nguyên không phải là nơi mà đại quân một điện của Thị Huyết Điện có thể làm loạn, Bắc Chấn Thương Nguyên có thế chân vạc, ngoài Hạo Thiên thế gia thì chẳng phải còn có nhà họ Viên, nhà họ Âm Dương sao? Bọn họ đồng lòng chống lại bên ngoài”. 

 “Đây mới chính là điểm mấu chốt”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “ba nhà do thế lực của Thiền Uyên cổ thành cân bằng, mặc dù trên danh nghĩa là đồng lòng chống ngoại xâm nhưng nhà họ Viên và nhà họ Âm Dương đều có âm mưu quỷ kế, bọn họ vẫn luôn muốn thôn tính Hạo Thiên thế gia, hiện giờ đại quân của Thị Huyết Điện sát phạt tới, cả hai nhà này đừng nói là chi viện mà không tát nước theo mưa đã là may lắm rồi”. 

 “Không phải chứ?”, lão già gãi đầu, “Môi hở răng lạnh, nhà họ Viên và nhà họ Âm Dương chẳng nhẽ lại không hiểu điều này? Một khi Hạo Thiên thế gia bị tiêu diệt thì chẳng bao lâu nữa bọn họ cũng sẽ bước lên vết xe đổ của Hạo Thiên thế gia”. 

 “Ông cho rằng Thị Huyết Điện bày ra trận thế lớn như vậy thực sự là vì báo thù cho Thương Minh sao?” 

 “Không…không phải sao?” 

 “Ông cũng đánh giá cao Thương Minh quá rồi”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, “Thương Minh chỉ là một trưởng lão nhỏ nhoi của Thị Huyết Điện, Thị Huyết Điện sẽ vì cái chết của ông ta mà dùng tới đại quân của một điện? Bọn chúng báo thù cho Thương Minh là giả, mục đích thực sự chính là xuất binh danh chính ngôn thuận tới Bắc Chấn Thương Nguyên mới là thật”. 

 “Ta không hiểu”, lão già lại gãi đầu, “Thị Huyết Điện chẳng phải nhằm vào Hạo Thiên thế gia sao?” 

 “Bọn chúng nhằm vào Hạo Thiên thế gia là giả, mục tiêu thực sự là Bắc Chấn Thương Nguyên”. 

 “Càng nghe càng mơ hồ”. 

 “Vậy ông nói cho ta biết là Thiên Đình chúng ta mạnh hay là Thị Huyết Điện mạnh?”, Diệp Thành quay đầu sang nhìn lão già. 

 “Đương nhiên là Thiên Đình mạnh rồi”, lão già không nghĩ ngợi nhiều lập tức đáp lời, vả lại vẻ mặt vẫn rất tự hào: “Thiên Đình hiện giờ chắc chắn là thế lực mạnh nhất Đại Sở”. 

 “Vậy thì đúng rồi, vì chúng ta mạnh nên mới khiến Thị Huyết Điện cảm thấy mối uy hiếp lớn rình rập, bọn chúng biết rồi cũng sẽ có một ngày Thiên Đình sẽ đánh Bắc Sở cho nên mới vội vàng tăng nhanh thực lực trong khoảng thời gian ngắn như vậy: Tiêu diệt toàn bộ thế lực chống đối chúng, liên kết với tất cả thế lực quy thuận”. 

 “Ta hiểu rồi”, lão già như tỉnh ra, “Thị Huyết Điện làm vậy là đang muốn dọn đường nhanh chóng đây”. 

 “Có thể hiểu như vậy”, Diệp Thành nói tiếp: “Bắc Chấn Thương Nguyên ở phía Bắc, Thiên Đình ở phía Nam, Thị Huyết Điện ở miền Trung, vì để tránh trước sau đều có địch, Bắc Chấn Thương Nguyêtn chắc chắn là đối tượng hàng đầu chúng nhắm tới còn việc giết Thương Minh chính là lý do tốt nhất để Thị Huyết Điện lấy cớ xuất binh.” 

 “Cho nên nói đêm nay nếu không có gì bất ngờ thì Hạo Thiên thế gia sẽ bị tiêu diệt, còn nhà họ Viên và nhà họ Âm Dương sẽ quy thuận Thị Huyết Điện, những thế lực nhỏ khác ở Bắc Chấn Thương Nguyên cũng sẽ bị Thị Huyết Điện thu nạp trong vòng một đêm, mẹ kiếp, đúng là nước cờ hay”. 

 “Thế cục của Đại Sở hiện giờ nói thẳng ra thì chính là cuộc tranh đấu giữa Thiên Đình ở phía Nam và Thị Huyết Điện ở phía Bắc. Đêm nay Thị Huyết Điện lấy hành động này để ép Bắc Chấn Thương Nguyên gia nhập vào đội ngũ của mình”. 

 “Cũng không phải không có khả năng này”, lão già nhìn Diệp Thành hỏi thăm dò, “vậy có nghĩa là Bắc Chấn Thương Nguyên bắt tay nhau đối đầu với Thị Huyết Điện?” 

 “Khả năng gần như bằng không”, Diệp Thành hít sâu: “Sức mạnh của Thị Huyết Điện đã vượt qua dự liệu của chúng ta, nếu như bọn chúng thực sự muốn dẹp bằng Bắc Chấn Thương Nguyên thì chỉ cần trong một ngày là đủ, kẻ thuận theo thì sống, kẻ làm trái lại thì chết, dưới sự đàn áp của Thị Huyết Điện thì Bắc Chấn Thương nguyên chỉ có thể quy phục”. 

 “Quả nhiên hiểm độc, thuộc hạ lập tức đi gọi quân chi viện”. 

 “Không kịp đâu”, Diệp Thành nắm chặt tay vang lên tiếng kêu rắc rắc, “Nam Sở và Bắc Chấn Thương Nguyên cách nhau hơn tám mươi nghìn dặm, đợi đại quân của Thiên Đình tới thì Hạo Thiên thế gia đã bị dẹp bằng lâu rồi, cho dù Hạo Thiên thế gia có thể trụ tới lúc đó thì đại quân của Thiên Đình chưa chắc có thể sát phạt được đến Bắc Chấn Thương Nguyên”. 

 “Sao có thể?”, lão già vội nói: “Với khả năng chiến đấu hiện giờ của Thiên Đình chúng ta mà Đại Sở còn có thế lực có thể chèn ép chúng ta sao?” 

 “Ông cho rằng Bắc Sở là nơi thế nào? Thế lực đan xen phức tạp, nội tình vượt qua cả Nam Sở, trên tám phần đều có mối quan hệ tốt đẹp với Thị Huyết Điện, đại quân của Thị Huyết Điện vượt tám mươi nghìn dặm xa xôi chinh chiến mà không hề có lấy cứ điểm, đây chính là điều đại kị của nhà binh, một khi đại quân của Thiên Đình chúng ta bị vây bắt ở Bắc Sở thì bất cứ lúc nào cũng bị nhấn chìm”. 

 “Không có quân chi viện thì…thì chỉ có nước chết”. 

 “Không phải còn có chúng ta sao?”, Diệp Thành chậm rãi lên tiếng. 

 “Thánh….Thánh Chủ người không phải định đưa một mình thuộc hạ đi đánh trận đấy chứ?”, lão già mặt mày đặc sắc nhìn Diệp Thành. 

 “Ván cờ này chưa vào nước chết”, Diệp Thành hít sâu, “chỉ cần chúng ta đến được Hạo Thiên thế gia trước khi Thị Huyết Điện đến thì thế cục có thể xoay chuyển. 

 “Nhưng cho dù chúng ta kịp đến Hạo Thiên thế gia trước thì cũng không thể bảo vệ được Hạo Thiên thế gia”, lão già nhìn Diệp Thành: “Đó là đại quân một điện của Thị Huyết Điện, kết giới hộ sơn của Hạo Thiên thế gia cùng lắm chỉ trụ được không nổi ba canh giờ, chúng ta lại không có quân chi viện”. 

 “Ai nói ta phải bảo vệ Hạo Thiên thế gia?”, Diệp Thành điềm tĩnh nói, “đã không có quân chi viện thì việc chúng ta cần làm chính là trước khi đại quân của Thị Huyết Điện tới, giúp Hạo Thiên thế gia rời đi”. 

 “Ta cảm thấy bảo vệ vẫn đáng tin hơn”, lão già gãi đầu, “trong ba canh giờ dù đại quân của Thiên Đình không kịp tới nhưng thế lực của Thiên Đình chúng ta ở Bắc Sở vẫn có tới tầm sáu phần có thể kịp tới, lại thêm Hạo Thiên thế gia cũng không phải không có sức chiến đấu”. 

 “Bắc Sở không phải là địa bàn của chúng ta, dù đại quân của Thiên Đình có đến thì cũng có khả năng bị thôn tính chứ đừng nói là khả năng chiến đấu không bằng một điện của chúng ta ở Bắc Sở”. 

 “Vậy Thánh Chủ muốn đưa Hạo Thiên thế gia rời đi đâu? Không phải chỉ có một hai người, bất cứ lúc nào cũng có thể bị phát hiện, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bao vây, vả lại lại còn trong tình cảnh không có kết giới hộ sơn nữa”. 

 “Cho nên cái mà chúng ta cần tranh thủ là thời gian”, Diệp Thành trầm ngâm, “chúng ta cần thời gian để Hạo Thiên thế gia rời đi, chỉ cần có thể an toàn rời khỏi đó thì ta có tám phần tự tin có thể đưa bọn họ về Nam Sở”. 

 “Thánh Chủ cứ nói cách làm thế nào đi ạ”. 

 “Thông báo tới Viêm Hoàng ở Bắc Sở để bọn họ đi từ Tây Lăng vượt qua thế giới người phàm, tiếp ứng Hạo Thiên thế gia ở Tây Nguyên”. 

 “Đợi đã, đi qua thế giới người phàm sao?”, lão già ngỡ ngàng nhìn Diệp Thành, “Thánh Chủ muốn đưa Hạo Thiên thế gia đi qua thế giới người phàm để rời đi?” 

 “Bất ngờ lắm sao?”, Diệp Thành mỉm cười. 

 “Đương nhiên rồi ạ”, lão già tặc lưỡi, “có đánh vỡ đầu thuộc hạ cũng không nghĩ ra, thuộc hạ cho rằng Thị Huyết Điện cũng sẽ không nghĩ tới Hạo Thiên thế gia đi qua thế giới người phàm”. 

 “Đi làm đi”, Diệp Thành lập tức lên tiếng, “còn nữa, dặn dò xuống dưới, kế hoạch trước đó không thay đổi, tiếp tục làm loạn cho ta, động tĩnh càng lớn càng tốt, không được chiến đấu trực diện là được”. 




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.