Chương trước
Chương sau
“Tỷ… Tỷ tỷ của Đông Hoàng?”, vẻ mặt Diệp Thành đột nhiên thay đổi liên tục, hắn cứ tưởng Tiêu Phong đã đủ đáng sợ rồi, không ngờ đồ nhi của mình cũng có một kiếp đáng sợ như thế. 

 Đông Hoàng là tồn tại thế nào? Đó từng là Hoàng đế của vùng đất rộng lớn này! Cho dù tỷ tỷ ông ấy không phải Hoàng đế thì chắc chắn cũng là một người rất lợi hại, ngang hàng với cao thủ cấp bậc như Ma Vương. 

 Nghĩ đến đây, Diệp Thành vô thức nhìn về phía rừng trúc nhỏ nơi mình ở, dường như có thể nhìn thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn thông qua núi non trập trùng. 

 “Chẳng trách lại có thiên phú kinh người như vậy, chẳng trách lại có huyết mạch nghịch thiên, những điều này đều được truyền thừa từ kiếp trước sao?”, Diệp Thành thì thào. 

 “Có ngạc nhiên không?”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt hỏi. 

 “Không ngạc nhiên mới lạ”. 

 “Ta cũng rất ngạc nhiên, không ngờ vùng đất này lại tự hình thành luân hồi, vượt xa dự liệu của ta”. 

 “Nhưng dù có mấy người đã luân hồi, ngươi cũng không thể hoàn toàn kết luận Đại Sở tự hình thành luân hồi chứ!”, Diệp Thành nghiêng đầu nhìn Thái Hư Cổ Long: “Suy đoán này hơi tuỳ tiện đó”. 

 “Không chỉ mấy người họ đâu”, Thái Hư Cổ Long hít một hơi thật sâu: “Trong ba ngày ngươi ngủ say, ta đã đi dạo quanh Nam Sở một lượt, số lượng tu sĩ luân hồi nhiều đến kinh ngạc. Trong thời gian đó ta còn đến thế giới người phàm xem thử, số lượng còn nhiều hơn cả tu sĩ. Ngươi không ngờ được rằng đệ đệ ruột của Ma Vương, con trai Quỷ Vương, con gái của Huyết Vương đã luân hồi làm người phàm đâu đúng không?” 

 “Còn có chuyện này sao?”, Diệp Thành cau mày. 

 “Vậy nên vùng đất này thật sự rất thú vị”, Thái Hư Cổ Long nói đầy ẩn ý. 

 “Ngươi biết vì sao Đại Sở lại tự hình thành luân hồi không?” 

 “Ngươi biết thanh kiếm mà ngươi nhìn thấy ở huyễn hải là gì không?”, Thái Hư Cổ Long không trả lời câu hỏi của Diệp Thành mà hỏi ngược lại hắn. 

 “Huyễn hải?”, Diệp Thành sửng sốt: “Một trong năm cấm địa lớn của Đại Sở?” 

 “Chính là vân hải kỳ lạ mà lần trước ngươi và Cơ Tuyết Băng đã đến đó. Nó chính là huyễn hải một trong năm cấm địa lớn của Đại Sở”. 

 “Ta đã bảo mà!”, Diệp Thành đột nhiên hiểu ra, không ngờ ma xui quỷ khiến thế nào lại đi đến huyễn hải, nếu Thái Hư Cổ Long không giải thích, thậm chí hắn còn không biết đó là huyễn hải, chẳng trách dùng Tiên Luân Nhãn cũng không thể nhìn thấu. 

 “Vậy thanh kiếm trong huyễn hải đó là gì?”, sau khi kinh ngạc, Diệp Thành hỏi lại Thái Hư Cổ Long. 

 “Đế Kiếm Hiên Viên”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi đáp: “Đó là cực đạo đế binh của Hiên Viên Đại Đế”. 

 “Mẹ kiếp”, với định lực của Diệp Thành mà cũng không khỏi giật mình chửi thề một tiếng. 

 “Ngươi vẫn còn sống là may mắn lắm đấy”, Thái Hư Cổ Long nhìn Diệp Thành: “Một chút uy lực của cực đạo đế binh thôi cũng có thể khiến ngươi hồn bay phách lạc, may mà ngươi có huyết mạch thánh thể, có quan hệ sâu sắc với huyết mạch của Hiên Viên Đại Đế, nếu không với uy lực của kiếm hiên Viên, chỉ trong chốc lát đã có thể chém chết ngươi cả nghìn lần”. 

 “Thảo nào Chu Thiên Dật lại nói ta đã nhìn thấy thứ không nên thấy, thảo nào Lục Đạo Tiên Luân Nhãn cũng phải hứng chịu phản ứng dữ dội, thảo nào ngay cả ngươi và đạo thân, phân thân của ta cũng bị liên luỵ, không ngờ đó lại là đế khí!”, Diệp Thành không khỏi rùng mình một cái, có chút sợ hãi. 

 “Sự luân hồi của Đại Sở cũng không tránh khỏi liên quan đến cực đạo đế binh”, khi Diệp Thành còn đang ngỡ ngàng thì Thái Hư Cổ Long đã lại lên tiếng. 

 “Có liên quan gì?”, Diệp Thành vội hỏi. 

 “Chắc chắn có liên quan”, Thái Hư Cổ Long nói rất chắc chắn: “Là đế binh thì đều có đạo tắc của Đại Đế, mà đạo của Đại Đế đã vượt ngoài thế gian, sức mạnh của nó đã vượt xa phạm vi chúng ta có thể hiểu được, hơn nữa Đại Sở này không chỉ có Hiên Viên Đế Kiếm mà còn có cực đạo đế binh khác nữa”. 

 “Thật… Thật không vậy?”, Diệp Thành hít vào một hơi khí lạnh. 

 “Điều khác thì ta không biết, nhưng hoang mạc cấm địa chắc chắn có đế binh”, Thái Hư Cổ Long hít sâu một hơi: “Sở dĩ linh lực, thọ nguyên của ngươi bị hút mất là vì đế binh ẩn trong đó, hoặc có thể nói linh lực và thọ nguyên của ngươi không bị hút mất mà là đã bị hoà tan thành khí căn nguyên nhất”. 

 Nghe Thái Hư Cổ Long nói xong, trái tim nhỏ bé của Diệp Thành đập thình thịch không ngừng. 

 Hoang mạc cấm địa cũng có đế binh, thế mà hắn lại ra được khỏi nơi chết chóc ấy, trời xanh thương tiếc hắn sao? Chưa kể hắn đã từng trải qua chuyện này, thậm chí bây giờ nghĩ lại hắn vẫn còn sợ, nếu không có Cửu Tinh Thiên Thần Quyết thì sợ rằng lúc này hắn đã thành cát vàng trong hoang mạc cấm địa. 

 Đợi đã! 

 Dường như nghĩ tới điều gì đó, Diệp Thành lại ngước mắt nhìn Thái Hư Cổ Long: “Huyễn hải có kiếm Hiên Viên, hoang mạc cấm địa có đế binh, vậy có phải đầm vô vọng, thung lũng tối và hố thần cũng có cực đạo đế binh không?” 

 “Nếu suy đoán của ta là đúng thì khả năng cũng có”. 

 “Không đúng!”, Diệp Thành gãi đầu: “Hố thần đã sụp đổ rồi mà! Ta từng vào đó nhưng không thấy đế binh!” 

 “Ngươi chắc chắn hố thần đã sụp đổ?”, Thái Hư Cổ Long lại liếc nhìn hắn, trong đôi mắt rồng loé lên tia sáng sâu xa: “Đôi khi, tận mắt nhìn thấy, tự mình trải qua chưa chắc đã là thật”. 

 “Ba ngày nay ngươi đã tới Bắc Sở rồi à?”, Diệp Thành hơi nheo mắt, trong lời nói cũng đầy ẩn ý. 

 “Tới rồi”, Thái Hư Cổ Long không phủ nhận: “Đã thấy kỳ quan cát vàng trên hoang mạc, thấy sự bao la của đầm vô vọng, thấy sự im lặng chết chóc của Thập Vạn Đại Sơn, đương nhiên cũng đã thấy hố thần mà ngươi nói rằng đã sụp đổ, ngoài thung lũng tối thì ta đã thấy hết rồi. Nhưng những nơi ta nói đều chỉ nhìn từ xa chứ không đi vào, ngươi đừng nhầm lẫn”. 

 “Ta tin ngươi”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến việc Đại Sở tự hình thành luân hồi?” 

 “Cực đạo đế binh chứa đựng sức mạnh mà chúng ta không thể đoán được, sự phối hợp và sức mạnh đan xen của chúng lại càng trái ngược pháp tắc thế gian, giống như luân hồi, sự kỳ diệu và cân bằng giữa đế binh, phối hợp với sức mạnh bí ẩn mà chúng mang theo đã khiến Đại Sở tự hình thành luân hồi, sự kỳ diệu trong chuyện này không phải điều mà chúng ta có thể hiểu rõ”. 

 “Không thể tin được, thật không thể tin được!”, tim Diệp Thành lại nổi lên giông bão, hắn thật sự khó mà tin được. 

 “Một điều có thể khẳng định là các loại cực đạo đế binh xuất hiện khiến Đại Sở tự hình thành luân hồi không phải tự nhiên, chắc chắn có người điều khiển”, Thái Hư Cổ Long lại nói. 

 Nghe vậy, Diệp Thành nhíu mày: “Ngươi đang nói đến Thiên Huyền Môn sao?” 

 “Cho dù không phải họ thì chắc chắn cũng không tránh khỏi liên quan đến họ”, Thái Hư Cổ Long từ tốn nói tiếp: “Rốt cuộc Đại Sở này còn cất giấu bao nhiêu bí mật nữa, có lẽ chỉ có họ mới biết”. 

 “Vậy lần này ngươi có đến Thiên Huyền Môn không?”, Diệp Thành tò mò nhìn Thái Hư Cổ Long. 

 “Lần này không, nhưng khi làm kí chủ của Huyền Thần ta đã từng đến”, Thái Hư Cổ Long gãi đầu, không chắc chắn lắm: “Nhưng ký ức của ta về thời gian đó hơi mơ hồ, chỉ nhớ Huyền Thần trở về từ Thiên Huyền Môn không bao lâu thì chết. Hừm, khoảng một hai năm gì đó”. 

 “Nam Minh Ngọc Thu nói Huyền Hoàng cũng từng tới đó, bị một chỉ đánh bay”. 

 “Quyết định vậy đi, ngày mai ta tới tìm ngươi”, Thái Hư Cổ Long nói xong thì phủi mông đứng dậy. 

 Nhưng đi được vài bước hắn ta lại nghiêm túc quay lại, chỉ vào tên mập dưới núi cách đó không xa: “Thấy tên nhóc mập kia không? Kiếp trước hắn là một con heo, cực kỳ mập luôn”. 

 “Ngươi điên à!”, Diệp Thành quan sát Thái Hư Cổ Long từ trên xuống dưới: “Chuyện thế này mà ngươi cũng chạy lại nói cho ta nghe?” 

 “Coi như ta chưa nói”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.