Chương trước
Chương sau
Trận đại chiến này vô cùng khốc liệt, đợi tới khi đại quân tu sĩ sát phạt qua thì cổ thành đã nhuốm đỏ máu, thi thể la liệt khắp mặt đất, máu chảy thành sông, trông không khác gì chốn địa ngục khiến người ta phải rùng mình. 

 “Ngươi sẽ gặp báo ứng”, Diệp Thành toàn thân đẫm máu lên tiếng, hắn bình tĩnh đến mức khiến người ta phải rợn người. 

 Phụt! 

 Ngay lập tức, phần đầu của lão già tóc xám bị trảm, nhưng không phải do Diệp Thành trảm mà là bị Cơ Tuyết Băng trảm, cô cũng đeo mặt nạ, toàn thân đẫm máu giống như một nữ ma đầu giết người không chớp mắt. 

 Diệp Thành không nói gì, kiếm Xích Tiêu nhuốm máu lại lần nữa sát phạt về hướng khác. 

 Phía sau hắn ta, Cơ Tuyết Băng tay cầm sát kiếm bước liền theo sau. 

 Có lẽ ngay giây phút cô đeo lớp mặt nạ lên thì đã chuẩn bị sẵn sàng hứng chịu lời nguyền rủa của vạn cổ rồi, cho nên trận chiến này cô là người giết rất nhiều người vô tội, vì cô hiểu rằng muốn thiên hạ thái bình, thế đạo hết hỗn loạn thì cái cần không gì khác là những nhát kiếm nhuốm máu. 

 Đại quân sát phạt qua, không một ai sống sót. 

 Không biết mất bao lâu, từ hư không phía xa mới có người ló đầu ra ngoài nhìn cảnh tượng đẫm máu đó, người nào người nấy mặt mày tái nhợt. 

 “Đúng…đúng là tàn bạo, Diệp Thành điên rồi sao?”, khi nói câu này, giọng điệu của những người này đều run rẩy. 

 “Thuận thì sống, phản thì chết, xem ra không phải nói chơi, hắn muốn dùng thủ đoạn tàn khóc để thống nhất Nam Sở”. 

 “Ta phải quay về sớm một chút, tránh gia tộc cũng bước theo vết xe đổ”. 

 “Điện chủ, phân điện của Thị Huyết Điện của chúng ta ở Nam Sở cũng bị huỷ rồi”. 

 “Cái gì?”, điện chủ Thị Huyết Điện Thị huyết Diêm La đứng bật dậy, ông ta vô cung phẫn nộ, bầu không khí bên trong đại điện của Thị Huyết Điện như ngưng đọng, đến cả không khí cũng hoá cặn băng. 

 “Diệp…Diệp Thành điên rồi”, người kia run rẩy, “hiện giờ khắp nơi của Nam Sở đều là núi thây biển máu”. 

 “Đúng là đã đánh giá hắn thấp rồi”, Thị Huyết Diêm La nắm chặt tay vang lên những âm thanh rắc rắc, ông ta hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng cũng hạ lệnh xuất quân. 

 Mặc dù phẫn nộ nhưng đầu óc ông ta vẫn rất tỉnh táo, ông ta biết rõ thế lực trong tay Diệp Thành mạnh tới mức nào, lúc này nếu như phái đại quân tu sĩ chinh phạt xuống phía Nam thì nhất định sẽ bị đánh tan đàn xẻ nghé. 

 Rất nhanh sau đó, Bắc Sở như bùng nổ, vì lần này động tĩnh của Diệp Thành quá lớn, thủ đoạn của hắn khiến người ra phải sợ hãi. 

 Lúc này không chỉ Thị Huyết Điện mà các thế lực khác ở Bắc Sở cũng đều đang quan sát, đến cả Thị Huyết Điện mạnh như vậy mà cũng không dám xuống phía Nam thì bọn họ có đi cũng sẽ bị tiêu diệt. 

 “Điên rồi, tên tiểu tử đó điên rồi”, bên trong một tửu lâu của Bắc Sở, phía Vi Văn Trác sau khi nghe được tin này thì chợt tặc lưỡi. 

 “Không quy thuận thì chết, có cần đến mức vậy không?” 

 “Hành động của hắn khiến ta cảm thấy có phần lạ lẫm”, Trần Vinh Vân trước nay vẫn ưa vuốt tóc cũng không dám vuốt tóc nữa, “nếu có ngày hắn tiến quân vào Bắc Sở mà chúng ta không quy thuận thì có phải là sẽ bị diệt cả tộc không?” 

 Lời này vừa thốt ra, xung quanh chợt chìm vào im ắng, thủ đoạn và cách làm của Diệp Thành khiến bọn họ vô cùng sợ hãi. 

 “Công chúa, chúng ta…”, ở Đại Sở Hoàng Tộc, Thái Ất Chân Nhân nhìn Đại Sở Hoàng Yên vừa quay về thì lấp lửng không nói nên lời. 

 “Ông muốn nói gì?”, Đại Sở Hoàng Yên lên tiếng lãnh đạm, “năm xưa ông cũng là lão tướng đi theo phụ hoàng của ta, ông rõ hơn ai hết thiên hạ của phụ hoàng làm thế nào mà có, giang sơn đã thống nhất thì cần tế tôn bằng máu” 

 “Ta rất cảm khái, Diệp Thành mà ta biết không phải thế này”, Thái Âm Chân Thể lắc đầu cười, nói. 

 “Hắn bước đi trên con đường của những vị Hoàng, con đường này được định sẵn ngoài việc được hưởng vinh hoa ra thì phải mang theo tiếng xấu ngàn đời”, Đại Sở Hoàng Yên khẽ giọng lên tiếng, chớp mắt đã biến mất. 

 “Như vậy mới có phong thái của một bậc quân vương”, phía biên giới của Nam Sở và Bắc Sở, Quỳ Vũ Cương đứng trên một đỉnh núi, nhìn lửa chiến phía Nam Sở, trong ánh mắt còn hiện lên ma quang sắc bén. 


 “Không có gì”, Hạo Thiên Huyền Chấn đưa mắt nhìn Nam Sở, vẻ mặt ông ta có phần khó có thể nhẫn nhịn, là một phụ thân, ông ta hiểu được suy nghĩ của Diệp Thành, là phụ thân, ông ta hi vọng con của mình nhận được vinh quang chứ không phải tiếng xấu muôn đời, ông ta cam tâm thay Diệp Thành nhận những thứ xấu xa đó. 

 “Ta đã đánh giá hắn thấp rồi”, trong đại điện của Thiên Huyền Môn, Đông Hoàng Thái Tâm nhìn vào khung cảnh đẫm máu trong màn nước, bà ta chợt lên tiếng, trong ánh mắt tuyệt đẹp còn mang theo ánh nhìn đầy ý tứ. 

 “Không thể phủ nhận thủ đoạn của hắn có phần tàn khốc”, ở bên, Phục Nhai hít vào một hơi thật sâu. 

 “Đây chính là quy luật sinh tồn tàn khốc”, Đông Hoàng Thái Tâm lãnh đạm, “làm gì có Đại Sở Cửu Hoàng nào không phải trải qua những cảnh thế này, thủ đoạn dùng máu này mặc dù không nhân đạo nhưng lại hiệu quả, vương triều thịnh thế cần tẩy rửa bằng máu”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.