Chương trước
Chương sau
“Thật sự khiến người ta hoài niệm!”, Phục Nhai ở bên cạnh nở nụ cười buồn: “Không ngờ chín vị Hoàng đế của Đại Sở lại xuất hiện cùng một thời đại dưới hình thái này, đều là Hoàng đế một thời, chín người trong truyền thuyết đã trở thành thần thoại!” 

 “Ngươi trở nên đa sầu đa cảm như vậy từ bao giờ thế?”, Đông Hoàng Thái Tâm hứng thú nhìn Phục Nhai. 

 “Thời gian khiến người ta già đi mà!", Phục Nhai cười lắc đầu: “Đến khi nhìn thấy họ, ta mới phát hiện mình đã già đến mức quên cả những thăng trầm của năm tháng, thoáng chốc đã hơn chín mươi nghìn năm, chúng ta đã sống từ thời của Hằng Vũ Đại Đế đến thời Tiên Võ Đế Tôn!” 

 “Ngươi nói vậy có ý nghĩa gì không?”, Đông Hoàng Thái Tâm lườm Phục Nhai: “Người không biết còn tưởng ngươi đã sống chín mươi nghìn năm rồi đấy! Chán sống lâu thì lần này ta không ngại phong ấn đưa ngươi vào giấc ngủ trước thời hạn đâu!” 

 “Coi như ta chưa nói gì”, Phục Nhai lúng túng ho khan một tiếng. 

 “Ảnh hưởng hứng thú xem kịch của ta”, Đông Hoàng Thái Tâm liếc nhìn Phục Nhai lần nữa rồi lại chuyển tầm nhìn sang màn nước. 

 “Nhưng Thánh chủ này, nói đi cũng phải nói lại, thiên kiếp lần này của Diệp Thành quả thật rất kỳ lạ”, Phục Nhai không u sầu nữa, xoa cằm nhìn vào màn nước cảm thán: “Chín vị Hoàng đế của Đại Sở cũng chưa ai dẫn ra được thiên kiếp thế này”. 

 “Là do hắn quá lợi hại”, Đông Hoàng Thái Tâm lãnh đạm nói. 

 “Cũng đúng”, Phục Nhai gật đầu, không chút nghi ngờ điểm này: “Nếu hắn lên đến cảnh giới Thiên chắc chắn sẽ là người mạnh nhất trong số các Hoàng đế của Đại Sở”. 

 “Còn phải xem hắn có vượt qua được cửu Hoàng thần phạt này không đã”, Đông Hoàng Thái Tâm vuốt tóc, nhìn màn nước với vẻ mặt đầy ẩn ý sâu xa. 

 Phụt! Phụt! Phụt! 

 Khi hai người nói chuyện thì Diệp Thành trong biển lôi thiên kiếp liên tục bị thương, thánh thể nứt ra mấy lần lại được hắn dùng đại thần thông làm cho lành lại, nhưng sức người có hạn, dù hắn có Hoang Cổ Thánh Thể nhưng lần này thật sự bị thương quá nặng. 

 “Long gia, ta không trụ được nữa”, Diệp Thành vừa cố gắng né tránh vòng vây của chín vị Hoàng đế, vừa mệt mỏi khàn giọng bảo. 

 “Không trụ được cũng phải cố”, Thái Hư Cổ Long quát lên: “Trụ được thì là trời đất bao la, không trụ được thì thành tro bụi, sử dụng ý chí chiến đấu chống lại thiên kiếp thần thú của ngươi đi”. 

 “Ngươi nói thì dễ…”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã bị một kiếm của Huyền Hoàng chém bay ra ngoài, còn chưa tiếp đất, các đòn tấn công của Thái Vương và Thiên Táng Hoàng đã lần lượt ập đến, tiếp theo là Thần Hoàng và Nguyệt Hoàng… 

 Phụt! Phụt! Phụt! 

 Máu vàng bắn tung toé khắp biển sấm sét, Diệp Thành bay ngược ra, đến khi đáp đất thì toàn thân đã máu thịt lẫn lộn, chống lại vòng vây công kích đợt mới của cửu Hoàng, thánh quang quanh người hắn đã hoàn toàn dập tắt. 

 “Thiên kiếp này đến khi nào mới kết thúc đây?”, lão già Gia Cát Vũ bên dưới đã nghiến răng ken két. 

 “Lẽ nào giết được Diệp Thành mới được coi là kết thúc?”, Phục Linh nhẹ giọng hỏi. 

 “Thiên phú của hắn quá nghịch thiên, thật sự đã chọc giận trời xanh”, Thiên Tông Lão Tổ hít sâu một hơi. 

 Hế? 

 Khi ba người đang cảm thán thì Đao Hoàng và Độc Cô Ngạo vẫn luôn im lặng chợt đồng thời nhìn về một hướng. 

 Ở đó, một thanh niên mặc y phục màu trắng chậm rãi bước đi trên không, giống như thư sinh yếu ớt, không tìm ra chút khí tức tu sĩ nào từ trên người hắn ta nhưng lại tạo cho người ta áp lực như núi, hắn ta chẳng phải Chu Thiên Dật – con trai Đông Hoàng sao? 

 “Không phải người thời đại này”, đôi mắt sâu của Đao Hoàng hơi nheo lại. 

 “Đó là con trai của Đông Hoàng”, Tiêu Thần lên tiếng, dù là hắn ta cũng phải kinh ngạc, khi nhìn thấy Chu Thiên Dật hắn ta cũng bất giác lộ vẻ dè chừng, đều là con nối dõi của Hoàng đế, nhưng hắn ta tự nhận mình không bằng Chu Thiên Dật. 

 “Phụ Hoàng”, Chu Thiên Dật không quan tâm đến ánh mắt của phía Đao Hoàng, đôi mắt như giếng cổ không một gợn sóng lúc này đang nhìn Đông Hoàng trong biển lôi, dù đó không phải Đông Hoàng thật nhưng khoé mắt hắn ta vẫn ươn ướt. 

 “Mẫu thân”, chẳng mấy chốc giọng nữ trong trẻo như âm thanh tự nhiên vang lên, ở nơi tiếp giáp giữa trời và đất, một bóng dáng xinh đẹp như mộng như ảo chầm chậm xuất hiện, tựa như tiên tử, thánh khiết hoàn mỹ, đó chẳng phải Thiên Thương Nguyệt – con gái của Nguyệt Hoàng sao? 

 Cũng giống như Chu Thiên Dật, sau khi dừng lại, đôi mắt đẹp nhìn Nguyệt Hoàng trong biển lôi chăm chú, dần dần trong mắt cô ta ậng lên hơi nước, sau đó ngưng tụ thành sương dưới ánh trăng. 

 “Phụ Hoàng”. 

 “Phụ Hoàng”. 

 Hai giọng nói vang lên không theo thứ tự cụ thể nào, phía Đông và phía Tây của biển lôi đều có bóng người xuất hiện, đều là dung nhan tuyệt thế, một người mặc đồ trắng, một người mặc chiến giáp, một người như cửu thiên huyền nữ, một người như nữ vương cái thế. 

 “Con gái của Sở Hoàng, Đại Sở Hoàng Yên”. 

 “Con gái của Huyền Hoàng, Nam Minh Ngọc Thu”. 

 Lần này người nói là Độc Cô Ngạo, dù là ông ta khi nhìn thấy con gái của hai vị Hoàng đế cũng không khỏi hít sâu một hơi, khi nhìn Nam Minh Ngọc Thu, trong mắt ông ta còn hiện lên vẻ dè chừng rõ rệt. 

 “Năm người con trai con gái của chín vị Hoàng đế Đại Sở đã tới, họ định làm gì?”, có người kinh ngạc thốt lên. 


 “Hắn là Long Đằng, con trai Thái Vương”, Tiêu Thần lên tiếng, trong mắt ánh lên vẻ kiêng dè. 

 “Người, người kia…”, lão già Gia Cát Vũ chỉ tay lên trời, hơn nữa vẻ mặt còn kỳ quái khó tả. 

 Nghe vậy, phía Đao Hoàng cũng nhìn sang. 

 Vẫn ở nơi tiếp giáp giữa trời và đất, một bóng dáng già nua xuất hiện, bước đi chậm rãi, lưng hơi còng, tóc đã bạc, nhìn từ xa vẫn có thể thấy đôi mắt già nua đục ngầu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.