Chương trước
Chương sau
Phụt! 

 Từ hư không phía bắc, một nhát kiếm của Diệp Thành chém vào đầu của một Âm Minh Tử Tướng sau đó hắn lật tay tung một chưởng đánh tên này tan thành hư vô. 

 Tiếp đó, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng mỗi người một bên trái phải đối đầu với một lão tổ Âm Minh Tử Tướng. 

 “Nếu cứ đánh tiếp thế này thì sẽ tổn hại lớn”, Diệp Thành tung một chưởng vào Âm Minh Tử Tướng kia sau đó cau mày nhìn về phía Chính Dương Tông, những người của Chính Dương Tông chưa từng tham chiến đóng vai trò quan sát trận chiến, chỉ đợi liên quân tứ phương và đại quân âm minh thất bại thì làm ngư ông đắc lợi. 

 “Căn nguyên ở chỗ Pháp Luân Vương”, Cơ Tuyết Băng vừa tiến công vừa truyền âm cho Diệp Thành, “cũng giống như trận đại chiến với Thanh Vân Tông, muốn giảm thiểu thương vong thì cách tốt nhất chính là diệt Pháp Luân Vương”. 

 “Vấn đề là hiện giờ ông ta đang núp trong Chính Dương Tông”, sắc mặt Diệp Thành khó coi tới tột độ, “muốn giết ông ta thì phải phá huỷ được kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông, với binh lực hiện giờ của chúng ta thì rất khó có thể phá huỷ kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông”. 

 “Tiểu tử, mau tiến công”, khi Diệp Thành còn đang đắn đo thì một giọng nói vang vọng trong thần hải của hắn. 

 Diệp Thành cau mày đảo mắt nhìn vào hư không tìm thấy hai luồng khí tức quen thuộc, nếu nhìn kĩ thì chính là hai tên đê tiện Long Nhất và Long Ngũ. 

 “Suýt thì quên hai ngươi rồi”, Diệp Thành sáng mắt, hắn quay người vào hư không. 

 “Các ngươi có thể kết nối được với Thái Hư Cổ Long Hồn của Chính Dương Tông phải không?”, không đợi Long Nhất và Long Ngũ lên tiếng, Diệp Thành đã nói trước. 

 “Đương nhiên rồi”, Long Nhất tự hào chỉnh lại cổ áo. 

 “Chúng ta là một thể, trước đây chúng ta không thể liên hệ với Hằng Nhạc Tông vì khoảng cách quá xa, tới đây lại khác”, Long Ngũ vuốt cái đầu trơn láng của mình. 

 “Có thể đưa ta vào trong đó không?”, Diệp Thành vội hỏi. 

 “Đương nhiên là được, nhưng cũng chỉ có thể đưa một mình ngươi vào trong thôi, ngươi cũng biết vì nguyên do đại nhật như lai tịnh thế chú nên sức mạnh long hồn đã bị diệt bảy tám phần rồi”. 

 “Thi triển đi”. 

 “Được”, Long Nhất và Long Ngũ lần lượt khoanh chân ngồi xuống đất sau đó kết ấn quyết tương phản. 

 Không lâu sau đó, bên dưới cả hai người hiện lên trận pháp kì dị, âm dương luân chuyển, càn khôn cùng hiện còn Diệp Thành ở chính giữa trận pháp này, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh của không gian xung quanh đang hiển hiện. 

 Còn ở đây, Thái Hư Cổ Long bên trong lòng đất của Chính Dương Tông cũng đang thi triển thuật pháp, lấy Long Nhất và Long Ngũ làm trung gian để truyền tống Diệp Thành. 

 Chuyển! 

 Sau tiếng hô của Long Nhất, Long Ngũ và Thái Hư Cổ Long, roẹt một tiếng, Diệp Thành biến mất giữa không gian hư vô. 

 Hắn lại lần nữa xuất hiện và đã ở thế giới ngầm của Chính Dương Tông. 

 “Tiểu tử, mẹ kiếp, có thể gặp lại ngươi đúng là vui hết cỡ”, Diệp Thành vừa xuất hiện, Thái Hư Cổ Long bên dưới đại địa linh mạch đã hưng phấn hô lên, nó oằn mình như muốn phá vỡ phong ấn. 

 “Chẳng phải ta đến rồi sao?”, Diệp Thành đi xuyên qua lòng đất đến trước mặt Thái Hư Cổ Long. 

 “Phong ấn này phá thế nào?”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long rồi lại nhìn sang sợi xích phù văn đang trói chặt quanh cơ thể nó, “có phải trảm đứt xích phù văn này là được không?” 

 “Đương nhiên không phải”, Thái Hư Cổ Long vội nói, “nào, đến trước vị trí trán của ta, nhìn thấy chữ ‘cấm’ trên trán ta chưa? Luyện hoá nó sau đó làm đứt xích phù văn thì ta sẽ được cứu ra ngoài”. 

 “Ta phá phong ấn này nhất định kinh động đến Chính Dương Tông”, Diệp Thành xoa cằm, “có cách nào khác phá vỡ huyền cơ ở đây mà không bị phát hiện không?” 

 “Đương nhiên có”, Thái Hư Cổ Long nhếch miệng cười rồi gảy ra một đạo thần quang, nó dùng sức mạnh vô hình che đậy cả thế giới ngầm của Chính Dương Tông, “chỉ có thể duy trì trong nửa canh giờ”. 

 “Đủ rồi”, Diệp Thành không dám chậm trễ, hắn lập tức triệu gọi đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh, thiên lôi đạo thân và tiên hoả đạo thân. 


 “Đợi đó cho ta”, Thái Hư Cổ Long hít vào một hơi thật sâu. 

 “Phá”, sau tiếng hô của Diệp Thành, chữ “cấm” trên trán Thái Hư Cổ Long không còn để lại vết tích gì nữa. 

 Rắc! Rắc! Rắc! 

 Trong lúc này, Diệp Thành, đạo thân và phân thân của hắn cũng lần lượt trảm đứt những sợi xích sắt phù văn trói chặt Thái Hư Cổ Long. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.