“Phụ hoàng, người mau nhìn Diệp Thành, cơ thể của hắn đang khô héo dần”, ở bên, Bích Du thấy vậy thì vội kéo tay phụ hoàng của mình.
“Việc này ta không có cách rồi, phải xem cô cô của con”, giọng nói trầm ổn vang lên, Gia Cát Vũ từ trên trời bay xuống, đi cùng ông ta còn có Phục Linh và Độc Cô Ngạo.
Thấy vậy, những lão bối thông thường đều chào hỏi, bọn họ tới đây cùng Đao Hoàng, đó chính là kẻ mạnh cái thế.
Có điều bọn họ không hề có ý kiến gì khi thấy Phục Linh và Gia Cát Vũ, chỉ khi thấy Độc Cô Ngạo thì Cổ Tam Thông chợt bĩu môi, vẻ mặt không tự nhiên như thể vẫn còn đang tức tối chuyện trước kia.
Có điều hiện giờ không phải là lúc lăn tăn vấn đề này, mặc dù Cổ Tam Thông không đáng tin nhưng cũng không phải người thích gây sự vô cớ.
“Linh hồn thoát xác, ba linh hồn”, Phục Linh tiến lên trước, thần sắc khác thường nhìn ba linh hồn của Diệp Thành đang ngồi khoanh chân giữa hư không.
“Có cách gì không?”, Đao Hoàng nghiêng đầu sang nhìn Phục Linh.
“Ta cần một người có cấp bậc linh hồn ở cảnh giới Thiên đỉnh phong”, Phục Linh khẽ giọng lên tiếng, “nữ phong chủ Ngọc Nữ Phong Sở Linh của quý tông có ở đây không?”
“Vãn bối chính là Sở Linh”, Sở Linh vội tiến lên trước, nơi này có bao nhiêu tu sĩ mạnh như vậy, không thiếu người ở cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong nhưng người có cấp bậc linh hồn ở cảnh giới Thiên cũng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3654017/chuong-1111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.