“Chuyện này nói ra thì dài lắm”, Diệp Thành vẫn uống rượu, vẻ mặt nghiêm túc: “Đó là một đêm trăng thanh gió mát, ta cầm dao giết lợn bước đi phóng khoáng…”
“Ta đề nghị chúng ta băm nhỏ tên này ra rồi hầm đi!”, nghe Diệp Thành kể chuyện vớ vẩn, Tạ Vân giơ kiếm Trạm Lô lên, nói xong còn hà hơi lên kiếm rồi dùng tay áo lau sạch bóng.
“Hợp Hoan Tán vừa mới ra lò”, Diệp Thành rất bình tĩnh, phất tay lấy ra một sọt Hợp Hoan Tán, suýt làm cho Tạ Vân sợ són ra quần.
Không chỉ hắn ta mà Hùng Nhị và Hoắc Đằng cũng giật giật khoé miệng, đêm hôm đó vì thứ này mà họ suýt thì bị hành hạ đến chết, nhất là Đường Như Huyên, cô ấy đỏ mặt véo Hùng Nhị liên tục.
Khung cảnh sau đó rất ấm áp, rượu của Diệp Thành rất mạnh, mọi người uống say ngả nghiêng, men rượu mịt mờ, bây giờ họ đã có thể bảo vệ bầu trời của mình, nói về những năm thăng đó, họ thật sự vô cùng cảm khái.
Nửa đêm, Diệp Thành xua tan cơn say, nhìn mọi người đang say xỉn xung quanh không khỏi nở nụ cười, đi về phía khu rừng trúc nhỏ của Cơ Tuyết Băng.
Từ xa hắn đã nhìn thấy Hổ Oa đang múa Ô Thiết Côn, mà người đấu cùng cậu nhóc chính là đạo thân của Cơ Tuyết Băng.
Cậu nhóc này thật sự nghị lực phi thường, dù cho khí huyết huyết mạch Thánh Viên của cậu dồi dào nhưng sắc mặt lúc này cũng đã hơi tái, bị đánh toàn thân đầy máu, quan trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3653998/chuong-1092.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.