Chương trước
Chương sau
“Ta làm việc rất đáng tin đấy”, vừa cười, Chu Ngạo vừa nhìn Cơ Tuyết Băng cách đó không xa: “Ngươi đáng sợ thật đấy! Không nhìn không biết, vừa nhìn là hết hồn!” 

 “Khiêm tốn, khiêm tốn”, Diệp Thành dựng thẳng cổ áo, sau đó nhấc chân bước đi. 

 “Diệp đệ”, Diệp Thành vừa mới cất bước, giọng Chu Ngạo đã vang lên sau lưng. 

 “Huynh còn chuyện gì sao?”, Diệp Thành vô thức quay người lại, nghi hoặc nhìn Chu Ngạo. 

 “Trước đó đệ nói ta và Nguyệt Trì Huân có lẽ vẫn còn có ngày gặp lại, chuyện này có thật không?”, vẻ đùa giỡn trên mặt Chu Ngạo đã bớt dần, hắn ta nhìn Diệp Thành với vẻ vừa hy vọng vừa hồi hộp. 

 “Đánh được Chính Dương Tông, ta sẽ cho huynh một câu trả lời chính xác”, Diệp Thành cười đáp lại, vì hắn cũng không dám chắc liệu Đại Sở có thật sự tự hình thành luân hồi như Thái Hư Cổ Long nói hay không, muốn chắc chắn chuyện này có thật không thì phải đưa Thái Hư Cổ Long ra ngoài trước. 

 “Ta chờ câu trả lời của đệ”, Chu Ngạo hít sâu một hơi. 

 Diệp Thành mỉm cười, không nói tiếp, nhấc chân bước vào hư không, bay vụt qua bầu trời như một đạo thần hồng. 

 Sau lưng, phía Sở Linh, Huyền Nữ, Bích Du cũng đi theo, ngay cả Cơ Tuyết Băng cũng di chuyển, trước khi đi, họ đều nhìn Chu Ngạo đang lặng lẽ đứng đó với ánh mắt sâu xa. 

 “Không ngờ hắn lại là người giàu tình cảm thế đấy”, Sở Linh vừa bay trên trời vừa thở dài. 

 “Nói ra thì ta cũng từng gặp Nguyệt Trì Huân một lần”, Bích Du nhẹ giọng nói: “Tu vi bình thường nhưng lại rất có nghị lực”. 

 “Một điều có thể khẳng định là cô ấy cũng có huyết mạch đặc biệt”, Thượng Quan Hàn Nguyệt xen vào một câu, nghe lời này thì hình như cô ta cũng từng gặp Nguyệt Trì Huân, hơn nữa còn biết nhiều hơn Bích Du. 

 “Vậy thì thật đáng tiếc”, Thượng Quan Ngọc Nhi tiếc nuối bảo: “Mong tất cả những người yêu nhau trong thiên hạ đều có thể nên duyên phu thê”. 

 “Sau khi về còn cần muội giúp đỡ nhiều hơn”, khi mọi người đang nói chuyện, Diệp Thành nhìn sang Cơ Tuyết Băng bên cạnh: “Những người mới thu nạp, có ít nhất hai phần mười trong số đó vẫn mang ý đồ xấu”. 

 “Đừng lo, ta sẽ không nhân từ đâu”, Cơ Tuyết Băng khẽ mấp máy môi, giọng điệu hơi thờ ơ: “Tất cả những ai đe doạ đến sự thống nhất của Nam Sở, ta sẽ không chút do dự vung sát kiếm Huyền Linh”. 

 Lời này vừa cất lên, Diệp Thành và phía Sở Linh đều bất giác cau mày, vô thức nhìn vào Cơ Tuyết Băng. Cơ Tuyết Băng của ngày hôm nay khiến họ cảm thấy xa lạ, không giống Cơ Tuyết Băng trong trí nhớ của họ lắm, cô ta đã trở nên máu lạnh hơn. 

 “Ta nói rồi, kẻ xấu thì để ta làm”, Diệp Thành nở nụ cười: “Muội chỉ cần tìm ra những người đó thôi, việc còn lại cứ giao cho ta”. 

 “Ta cũng nói rồi, vì thái bình thịnh vượng, ta cũng sẵn sàng gánh chịu tai tiếng muôn đời”, Cơ Tuyết Băng lại lên tiếng, giọng điệu càng lãnh đạm hơn, nói xong cô ta bước đi trước, bay vụt qua bầu trời như một đạo thần hồng rực rỡ. 

 “Hai… Hai người nói gì vậy?”, nhìn Cơ Tuyết Băng đi xa, Thượng Quan Ngọc Nhi thảng thốt nhìn Diệp Thành. 

 “Không có gì”, Diệp Thành mỉm cười, nhìn Cơ Tuyết Băng dần biến mất trong tầm mắt, trong mắt hắn loé lên một tia sâu xa. 

 … 

 Đêm khuya, gió lạnh. 

 Lúc này, trong đại điện của Chính Dương Tông tràn ngập mây mù, hàng trăm người đứng nghiêm chỉnh, nhưng tất cả đều có vẻ mặt u ám. 

 Tin tức về trận chiến ở Thanh Vân Tông đã truyền tới, đại quân Chính Dương Tông thất bại thảm hại, chín điện chủ đều bị tiêu diệt, đại quân Âm Minh đã bị xoá sổ, điều khiến bọn họ phẫn nộ nhất là quân lực gần bốn điện của Chính Dương Tông đã bị thu nạp. 

 “Khốn kiếp! Khốn kiếp!”, Thành Côn ở trung tâm đại điện gầm thét như một con sư tử điên, tiếng gào thét như tiếng sấm, vẻ mặt gớm ghiếc tựa ác ma. 

 “Đúng là không ngờ tới”, Ân Trụ lạnh lùng lên tiếng: “Không ngờ Thanh Vân, Hằng Nhạc, nhà Thượng Quan, nhà Đông Phương, nhà Tư Đồ, nhà Bắc Thần, nhà Tây Môn lại liên minh với nhau mà chúng ta lại không biết”. 


 “Sai lầm, tính toán sai lầm”. 

 “Ồn ào”, mọi người đang nói chuyện thì một giọng nói lạnh lùng uy nghiêm vang lên khắp đại điện, Pháp Luân Vương mặc áo bào màu tím vàng trông rất quỷ dị, thân hình chuyển từ ảo thành thật, tựa như hình chiếu. 

 “Pháp Lão”, thấy Pháp Luân Vương xuất hiện, người trong đại điện đều cung kính hành lễ. 

 “Một đám tạp nham thôi”, Pháp Luân Vương hừ lạnh, giọng nói lạnh lùng mang theo uy nghiêm không thể cãi lại: “Nếu đã liên minh thì ta cũng đỡ phải đi tìm từng nhà”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.