Chương trước
Chương sau
Bầu trời đêm mênh mang, những vì sao như những hạt cát bụi. 

 Diệp Thành dẫn Cơ Tuyết Băng vào trong một khu rừng Trúc nhỏ yên tĩnh trên đỉnh Ngọc Nữ Phong, trong nơi sâu thẳm được che lấp bởi khu rừng trúc chính là một lầu các nhỏ xinh đẹp. 

 “Nơi này không tồi, rất thích hợp với muội đấy”, Diệp Thành liếc nhìn tứ phía rồi lên tiếng. 

 “Yên tâm, ngày thường muội sẽ không ra khỏi rừng trúc đâu”, Cơ Tuyết Băng khẽ nói. 

 “Không phải ta định giam lỏng sự tự do của muội, muội đừng hiểu nhầm”, Diệp Thành gãi tai, “đã đến rồi thì sớm muộn muội cũng phải gặp bọn họ, có điều chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi”. 

 “Muội hiểu rồi”, Cơ Tuyết Băng hít vào một hơi thật sâu, cô có một cảm giác không được chân thực. Không lâu trước đó cô và Hằng Nhạc Tông còn là kẻ địch của nhau mà mới chỉ cách vài ngày mọi thứ đã thay đổi. 

 “Này, túi đựng đồ của muội, ta trả lại cho muội”, phía này Diệp Thành lấy ra một cái túi đựng đồ nhét vào tay Cơ Tuyết Băng, còn cái túi đựng đồ này đương nhiên là thứ mà tối hôm đó Diệp Thành cướp được từ cô. 

 “Những thứ mà Diệp Thành lấy đi mà còn có ngày trả lại sao, muội thật may mắn”. 

 “Nói gì thế chứ, đây chỉ là ta giữ giúp muội tạm thời thôi mà”, Diệp Thành bĩu môi sau đó lại nhét cho Cơ Tuyết Băng hai cái túi đựng đồ, một túi bên trong có đan dược, còn túi còn lại chứa nhiều bí thuật thần thông bất phàm. 

 “Muội rất bất ngờ, huynh cho muội bao nhiêu đan dược và bí thuật như vậy là vì điều gì?”, Cơ Tuyết Băng nhìn túi đựng đồ và không chối từ. 

 “Ta cần một cao thủ với đẳng cấp như muội phối hợp”, Diệp Thành mỉm cười, “sự thực từng chứng minh chúng ta liên thủ sẽ có hiệu quả bất ngờ, ta chắc chắn trong trận đại chiến trong tương lai muội chính là cánh tay đắc lực của ta, cho nên ta cần muội mạnh lên nhanh chóng trong khoảng thời gian ngắn nhất”. 

 “Huynh không sợ tu vi của muội đại thành rồi thì sẽ trở thành kẻ địch của huynh sao?”, Cơ Tuyết Băng phất tay thu lại túi đựng đồ, nói bằng giọng thản nhiên. 

 “Nếu như đến cả tự tin mà không có thì ta cho muội bao nhiêu đan dược và bí thuật như vậy làm gì chứ?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Cơ Tuyết Băng: “Huống hồ, ta thực sự cũng nghĩ không ra muội có lý do gì mà phản lại ta”. 

 “Muội bắt đầu hiểu vì sao trong một năm ngắn ngủi mà huynh lại có thành tựu và thực lực như vậy rồi đấy”, Cơ Tuyết Băng hít vào một hơi thật sâu, “huynh có khí phách và trí tuệ mà một vị Hoàng nên có”. 

 “Hiếm khi mới nghe được lời khen từ muội”, Diệp Thành mỉm cười, “có điều ta cho muội một bí thuật, hi vọng muội cố gắng tu luyện vì muội là Huyền Linh Chi Thể, cách thức ra tay thế nào rất nhiều người đã nghiên cứu rồi, nếu chỉ đi theo lối mòn cũ dùng bí pháp huyền linh thì muội sẽ phải chịu thiệt thòi”. 

 “Muội hiểu rồi”. 

 “Nếu không có việc gì thì muội có thể đi ngủ được rồi”, Diệp Thành nói rồi quay người đi, “có gì cần thì cứ nói với ta, muội hoàn toàn có thể coi nơi này là nhà, cũng có thể coi ta như người thân”. 

 Nhà? Người thân? 

 Nghe hai từ này, Cơ Tuyết Băng đằng sau lớp mặt nạ mỉm cười có phần lạ kì, nhìn bóng hình mảnh mai xa dần khiến cô chợt cảm thấy ấm lòng. 

 Không lâu sau đó, đôi mắt cô chợt khôi phục về cái nhìn lạnh lùng, cô quay đầu nhìn sang hướng đông, “tiểu nha đầu, nấp lâu như thế rồi, ra ngoài đi”. 

 Hi hi hi…! 

 Không lâu sau đó, tiếng cười khúc khích vang lên, một bóng hình nhỏ bé nhảy ra ngoài, trông hết sức ngây thơ, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Tịch Nhan sao? 

 “Bái kiến sư nương”, tiểu nha đầu Tịch Nhan rất mau miệng, cô bé tới trước mặt Cơ Tuyết Băng hành lễ. 

 “Muội là đồ nhi của Diệp Thành?”, Cơ Tuyết Băng nhìn Tịch Nhan, trong đôi mắt xinh đẹp còn hiện lên cái nhìn khác thường, đặc biệt là khi nhìn thấy đôi mắt long lanh nhanh nhạy đó, cô hơi cau mày. 

 “Sư nương mà sư phụ dẫn về quả nhiên không hề tầm thường”, Tịch Nhan dụi dụi mắt, “đến cả sư phụ còn trúng chiêu, sư nương này đúng là lợi hại. Huyền Linh Chi Thể trong truyền thuyết quả nhiên không hề đơn giản”. 

 “Muội về nghỉ ngơi đi”, trong cơ thể Cơ Tuyết Băng trỗi lên sức mạnh huyền linh bay vào cơ thể Tịch Nhan, giúp cô bé dẹp đi phản phệ của hoan thuật. 

 Tịch Nhan không mấy vui vẻ, cô xoay người chạy đi, nào ngờ mới chạy đi chừng bốn, năm trượng thì cô đã cười khúc khích và chợt quay người trở lại sau đó chĩa một kiếm Phong Thần Quyết về phía Cơ Tuyết Băng với uy lực cực mạnh. 

 Phía này, Cơ Tuyết Băng vẫn lật giở quyển tông như không có chuyện gì xảy ra như thể cô không hề thấy nhát kiếm của Tịch Nhan vậy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.