Chương trước
Chương sau
Thế rồi Cơ Tuyết Băng vô thức mở mắt, ập vào mắt cô chính là một nửa lớp mặt nạ quỷ minh và chữ thù còn rớm máu trên trán, khuôn mặt này khiến cô chết lặng trong giây lát. 

 “Diệp…Diệp Thành”, Cơ Tuyết Băng đột nhiên thẫn thờ. 

 “Tự mình tính xem đây là mối ân tình thứ mấy rồi?”, Diệp Thành vừa đưa Cơ Tuyết Băng nhanh chóng lùi về sau vừa nói, “ân tình không phải nói là xong đâu, có vay có trả”. 

 Cơ Tuyết Băng há hốc mồm, chỉ có đôi mắt xinh đẹp đang ngấn nước rồi dần hoá thành sương. 

 Rầm! 

 Khi cả hai đang nói chuyện thì ở phía đối diện vang lên tiếng động rầm trời, vì Diệp Thành đột nhiên đưa Cơ Tuyết Băng đi nên một tay của gã đàn ông kia tóm vào hư không, để lại dấu ấn năm ngón tay trên mặt đất. 

 Là ai? 

 Tiếng gằn phẫn nộ lập tức vang lên, một chưởng của người đàn ông kia lập tức đánh vào trời cao dần dần ép Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng ra ngoài. 

 “Tên này là ai? Kẻ điều khiển hắn là ai?”, Diệp Thành gọi ra đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh, tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân lao về phía người đàn ông dị thường kia, còn hắn đưa Cơ Tuyết Băng nhanh chóng lùi về sau. 

 “Hắn là Khôi?”, Cơ Tuyết Băng lập tức nói, “người thao túng hắn là Pháp Luân Vương”. 

 “Pháp Luân Vương?”, Diệp Thành cau mày hỏi thăm dò Cơ Tuyết Băng: “là Pháp Luân Vương mà năm xưa Chiến Vương trấn áp sao?” 

 “Chính là ông ta”, Cơ Tuyết Băng nói rồi bất giác mím môi, “những năm nay ông ta vẫn luôn ẩn náu trong Chính Dương Tông, được các lão tổ của Chính Dương Tông phong làm tôn, là một sự tồn tại chí cao vô thượng ở Chính Dương Tông”. 

 “Xem ra kẻ mạnh ẩn náu trong Chính Dương Tông mà Long Gia nói có lẽ là tên Vương này rồi”, mắt Diệp Thành chợt xa xăm, hắn bất giác xoa cằm, khuôn mặt trầm ngâm: “Chẳng phải ông ta chết rồi sao? Lại lại còn sống? Lẽ nào Chính Dương Tông Hội lại có nhiều Âm Minh Tử Tướng đến vậy?” 

 Diệp Thành nghĩ rồi nhìn Cơ Tuyết Băng, vẻ mặt kì quái: “Không đúng, muội là Thánh Nữ của Chính Dương Tông, điện chủ phân điện thứ chín của Chính Dương Tông, còn là chưởng giáo tiếp theo của Chính Dương Tông, theo lý thì ông ta phải bảo vệ muội mới phải, sao lại truy sát muội?” 

 “Ông ta đang thu thập huyết mạch đặc thù, muốn tạo ra một loại huyết mạch nghịch thiên”, Cơ Tuyết Băng đáp lời: “Huyết mạch Huyền Linh của mội, huyết mạch đạo linh của Thượng Quan Hàn Nguyệt, huyết mạch thái âm của Hoắc Tôn, huyết mạch thánh thể của huynh, tất cả đều là đối tượng mà ông ta nhằm vào”. 

 “Khẩu vị không vừa mà”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, “vì vậy nên ông ta không tiếc mà ra tay với chưởng giáo đời tiếp theo sao?” 

 Nghe vậy, Cơ Tuyết Băng cười tự giễu, “đối với ông ta mà nói thì quyền lực chí cao, huyết mạch chí cao và tu vi chí cao mới là vô giá”. 

 Nói rồi hai tay cô bất giác ôm lấy đôi vai, cơ thể run bật lên, lúc này cô không còn là Huyền Linh Chi Thể cao ngạo nữa mà lại giống một nữ tử yếu đuối bị người ta ruồng bỏ khiến cô có một cảm giác cô độc mà trước nay chưa từng có. 

 Có lẽ tới lúc này cô mới thực sự hiểu thấu nối thống khổ mà năm xưa Diệp Thành phải trải qua khi bị đuổi xuống núi. Cơ Tuyết Băng của hiện tại sao giống Diệp Thành năm xưa đến thế, sự tàn khốc của hiện tực khiến cô càng cảm thấy thế giới này thật tàn nhẫn. 

 Trong chốc lát Cơ Tuyết Băng chỉ cảm thấy bàn tay ấm áp đang đặt lên vai mình và đẩy luồng khí ấm áp vào trong cơ thể cô, giúp cô loại bỏ sát khí bên trong cơ thể, bù đắp lại sự mất mát trong vùng đan hải. 

 Giây phút sau đó, Cơ Tuyết Băng trào nước mắt, dòng nước mắt cứ thế lăn dài trên gò má cô. 

 “Đây chính là báo ứng sao?”, Cơ Tuyết Băng không biết đang khóc hay đang cười. 

 Năm đó cô cao ngạo thế nào, Huyền Linh Chi Thể truyền thuyết bất bại chính là sự cao ngạo của cô, cô từ bỏ người quan trọng nhất trong đời mình nhưng những ngày tháng sau này cô mới hiểu ra rằng lúc đó mình sai lầm thế nào. Sự xuất sắc của Diệp Thành đã hết lần này tới lần khác khiến cô phải kinh ngạc, khiến cô biết rằng sự cao ngạo của cô nực cười thế nào. 

 Thế nhưng những gì đã qua đi rồi thì cũng không thể nào cứu vãn lại nổi, hiện giờ cũng giống như năm đó, thật sự khiến người ta phải xót xa. 

 Phía này, Diệp Thành không cảm nhận được sự khác thường của Cơ Tuyết Băng, ánh mắt hắn cứ thế nhìn vào hư không. 

 Ở đó, ba đạo thân của hắn đang huyết chiến với người đàn ông dị thường kia. 

 Có thể thấy ba đạo thân của hắn hợp lực lại cũng không phải là đối thủ của người đàn ông kia, đặc biệt là tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân đã bị đánh cho gần như về nguyên hình, còn người đàn ông kia lại mạnh kinh người, không bị thương cũng không chết, khả năng khôi phục bá đạo khiến người ta phải trầm trồ, mọi thứ đều vượt xa sức tưởng tượng của hắn. 

 Không biết từ bao giờ Diệp Thành thu lại tay từ vai Cơ Tuyết Băng, hắn vung Bá Long Đao sát phạt tới. 

 Bát Hoang Trảm! 

 Hắn vẫn mạnh như trước, sau khi sát phạt vào trong vòng chiến đấu thì không nói lời nào, cứ thế dùng đại chiêu tấn công đơn, đao mang màu vàng kim của bát hoang trảm mạnh mẽ bá đạo chém vào hư không. 

 Người đàn ông kia thấy vậy thì vung rìu khiến ba đạo thân của Diệp Thành bay đi sau đó tiếp tục vung một rìu nghịch thiên. 

 Bang! 

 Tiếng kim loại va vào nhau vang lên, đao mang của Diệp Thành nhanh chóng vỡ tan, kể cả là hắn cũng bị đánh lùi về sau, hai vai đau đớn, hầu họng chợt khái, một dòng máu phun ra. 

 Diệp Thành lau đi vệt máu nơi khoé miệng sau đó bước lên trời, một tay nhanh chóng kết ấn. 

 Thái Hư Long Cấm! 

 Sau tiếng hô của Diệp Thành, Thái Hư Long Cấm xuất hiện bao quanh người đàn ông kia. 

 Thế nhưng giây phút sau đó, chỉ bằng một lần vung rìu, người đàn ông kia lập tức khiến cái lồng của Thái Hư Long Cấm bị phá tan. 

 Vạn kiếm quy nhất! 

 Diệp Thành đã ngự vạn kiếm thành một. 

 Phụt! 

 Người đàn ông vừa xông lên lập tức trúng chiêu, phần ngực bị đâm xuyên nhưng những thứ này đối với hắn ta mà nói lại không thể coi là vết thương bởi nó lành lại rất nhanh chóng, vả lại tốc độ còn nhanh đến mức khiến Diệp Thành trở tay không kịp. 

 Phong thần quyết! 

 Diệp Thành lại lần nữa hô lên, hắn như cơn gió, nhanh tới mức vô ảnh, một kiếm phong thần với lôi điện và tiên hoả bao quanh mang theo sức đâm xuyên khủng khiếp cứ thế ép về phía trán người đàn ông kia. 

 Thế nhưng một kiếm của hắn dù mạnh nhưng lại bị người đàn ông kia vung tay nghiền nát, sức mạnh của kiếm Xích Tiêu cũng bị trấn áp. 

 Thấy vậy, Diệp Thành nhanh chóng lùi về sau, bước ra cả trăm trượng. 

 Người đàn ông kia phản ứng quá nhanh, một bước sát phạt tới, chiến rìu chém từ trên trời xuống, thực lực mạnh mẽ khiến Diệp Thành phải tái mặt. 

 Trong lúc này, Diệp Thành nhanh chóng vung Bá Long Đao, hắn giơ đao qua đầu. 

 Keng! 

 Một nhát rìu chém vào Bá Long Đao khiến Diệp Thành lảo đảo phun ra máu. 

 Phong thần quyết! 

 Thiên kiếm thần phạt! 

 Vạn kiếm quy nhất! 

 Ba đạo thân của Diệp Thành sát phạt tới, thi triển đại chiêu tấn công đơn, tạo ra ba lỗ hổng phía sau người đàn ông kia, giúp Diệp Thành giải thoát vòng vây. 

 Gừ! 

 Người đàn ông kia gằn lên, tiếng gằn như tiếng yêu thú, một rìu chém ra vung một vòng khiến đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh của Diệp Thành lập tức tiêu tán, tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân cũng bị đánh về nguyên hình. 

 Trấn áp cho ta! 


 Thế nhưng đúng lúc hắn đang thở phào thì người đàn ông giây phút trước còn đang bất động thì đột nhiên cử động vung rìu liên tục. 

 Ôi trời! 

 Diệp Thành kinh ngạc, hắn không ngờ một kẻ bị chặt đầu rồi còn có thể di chuyển. 

 Vì không ngờ khả năng chiến đấu của người đàn ông kia vẫn còn nên hắn bị đánh tới mức trở tay không kịp, cả cơ thể bị hất bay đi, nếu không phải Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo thì e rằng hắn đã bị chém chết rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.