Chương trước
Chương sau
“Ma Vương của Ma Vực sao?”, khi Diệp Thành đang lảo đảo thì khoé miệng hắn trào ra dòng máu, phần đầu ong lên khiến tầm nhìn của hắn mờ hẳn đi. 

 Hôm nay hắn đã dùng tới Tiên Luân Thiên Đạo vài vần lả lại trong đó còn có một lần dùng để đưa Huyền Nữ ra khỏi hố đen không gian, tiêu hao phần lớn sức mạnh đồng lực, lần dùng thiên chiếu cuối cùng là hắn cố gắng dùng trong khi gặp phản phệ nên trạngt hái càng trở nên thảm hại hơn. 

 Diệp Thành không biết thiên chiếu có thể giết chết Đan Ma hay không nhưng hắn biết ông ta là một ma vương cái thế phải hết sức thận trọng. 

 Đan Ma thân có ma vương ngoại đạo pháp tướng rất mạnh, hắn đã từng trải nghiệm, đến cả ma vương ngoại đạo pháp tướng còn mạnh như vậy nên có thể thấy rằng ma vương cái thế của ma vực mạnh tới mức nào, bị ma vương ghi thù, đó tuyệt đối là một điềm gở. 

 “Tiền bối”, khi Diệp Thành cau mày thì Âu Dương Vương đã giáng từ không trung xuống, được phái Đan Thần tế gọi ra sức mạnh ôn hoà để hỗ trợ. 

 Thấy vậy, Diệp Thành cũng vội chạy tới, hôm nay nếu không phải do lão tiền bối đó chặn Đan Ma lại thì có lẽ bọn họ đã bị tiêu diệt từ lâu rồi. 

 “Tiểu tử, ngươi khiến ta nhìn thấy hi vọng Đại Sở lại lần nữa được thống nhất”, nhìn Diệp Thành vừa tới, Âu Dương Vương mỉm cười hiền hoà. 

 “Tiền bối đề cao con rồi ạ”, Diệp Thành mỉm cười, một tay đặt lên người Âu Dương Vương đẩy tinh nguyên thánh thể vào trong cơ thể ông ta. 

 Không lâu sau đó, Diệp Thành chợt cau mày thì ông ta nhận ra thọ nguyên của lão tiền bối trước mặt mình không còn nhiều nữa, cơ thể già nua đã bắt đầu rụng rời, toàn thân còn có khí tức chết chóc bao quanh, ông ta không sống được mấy năm nữa. 

 “Không phải lãng phí tinh nguyên đâu, nghỉ ngơi đi”, Âu Dương Vương cười mỏi mệt, đôi mắt vẩn đục rưng rưng, ông ta khẽ nhắm mắt lại rồi lại lần nữa chìm vào trạng thái ngủ sâu. 

 Thấy vậy, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn lại lần nữa để Âu Dương Vương vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh. 

 “Đúng là tiếc nuối, còn không biết tên huý của vị tiền bối này là gì”, Đan Nhất thở dài. 

 “Chỉ có thể đợi lần tới lão tiền bối tỉnh lại rồi hỏi thôi”. 

 “Dọn dẹp chiến trường về Đan Thành”, Đan Thần đảo mắt nhìn quanh lập tức ra lệnh. 

 …….. 

 Đây là một khoảng đất u tối, trời màu đen, mặt đất khô cằn, khắp nơi có thể thấy đều là xương cốt của những tu sĩ bỏ mạng tại đây, một dòng sông màu đỏ như máu chảy xuyên qua đại địa, chốc chốc còn nghe thấy tiếng lệ quỷ thét gào. 

 Nơi này chính là Ma Vực. 

 Phụt! 

 Trong một địa cung thâm sâu u tối của ma vực có huyết quang hiển hiện, phần đầu bị hoả diệm màu đen thiêu đốt của Đan Ma đã bị trảm đi một nửa, một nửa phần đầu bị trảm đi không lâu sau đó bị hoả diệm thiên chiếu thiêu thành hư vô. 

 “Đa tạ điện hạ tương trợ”, Đan Ma lảo đảo đứng dậy quỳ trước một người mặc áo giáp lạnh băng, người này không phải ai khác mà chính là Quỳ Vũ Cương – Ma Vương của Ma Vực. 

 “Đứng dậy đi”, Quỳ Vũ Cương lãnh đạm lên tiếng. 

 “Là thuộc hạ bất tài”. 

 “Cũng không thể trách ngươi”, Quỳ Vũ Cương nhìn vào hư không xa xăm “mặc dù kế hoạch chu toàn nhưng biến số quá lớn, không ai lường trước được Viêm Hoàng Thánh Chủ sẽ tham gia vào trận chiến này”. 

 “Điện hạ, con mắt đó của tên Diệp Thành rốt cục có lai lịch gì?”, Đan Ma thở gấp gáp, nói tới cái tên Diệp Thành, khuôn mặt của ông ta méo mó thấy rõ. Nếu không hải vì Diệp Thành thì ông ta cũng sẽ không đến mức thảm hại thế này và cũng sẽ không thảm bại như vậy. 


 “Hắn vẫn còn sống khiến bản tôn rất bất ngờ”, Quỳ Vũ Cương lên tiếng, trong đôi mắt như bầu trời sao mênh mông còn hiện lên cái nhìn kinh ngạc, “Đáng tiếc anh kiệt cái thế cả vạn năm mới có thì ta lại không thể dùng”. 

 “Thuộc hạ từng giao chiến với ông ta, hình như ông ta cũng không đến mức nghịch thiên như điện hạ nói”. 

 “Ngươi hiểu cái gì?”, Quỳ Vũ Cương nói đanh thép: “Mệnh hồn của hắn bị tổn thương, số mệnh sắp hết, đến cả ba phần sức lực chiến đấu cũng không phát huy nổi, nếu không phải như vậy thì ngươi cho rằng ngươi còn cái mạng mà quay về sao? Ngươi cho rằng một kẻ dùng sức của mình chặn lại đại quân một điện của Quỷ Tộc chỉ là một truyền thuyết thôi sao?” 

 “Là thuộc hạ ngu dốt ạ”, Đan Ma vội cúi đầu đáp lời.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.