Chương trước
Chương sau
Nghe vậy, Diệp Thành chợt nghiêng đầu nhìn và Hỗn Độn Thần Đỉnh đang rơi xuống ở phía cách đó không xa vì âm thanh đó vang lên từ bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh. 

 Cách xa như vậy nhưng Diệp Thành vẫn có thể nhìn tháy lão già bị phong cấm bên trong đại đỉnh. Ông ta đã đứng dậy, khí tức toàn thân cổ xưa, đôi mắt vẩn đục lúc này đang nhìn Đan Ma ở bên ngoài. 

 “Tiền bối, người…”, Diệp Thành há hốc miệng không biết ông ta tỉnh lại từ bao giờ. 

 “Hắn có pháp tướng ma vương ngoại đạo hộ thể, ngươi đấu không lại ông ta đâu, để ta”, ông ta lên tiếng với giọng nói trầm ấm, khoan thai lạ thường. 

 “Pháp tướng ma vương ngoại đạo?”, Diệp Thành cau mày liếc nhìn bóng hình khổng lồ bên cạnh Đan Ma, hắn nheo mắt như thể có thể nhìn ra một số manh mối: “Chẳng trách mà khả năng chiến đấu lại mạnh lên trông thấy như vậy, mẹ kiếp! 

 Có điều nghĩ rồi Diệp Thành cũng nhẩm niệm pháp quyết mở cấm chế của Hỗn Độn Thần Đỉnh, đúng như ông lão kia nói, hắn căn bản không thể đấu lại được Đan Ma, nói chính xác hơn thì hắn không thể đấu lại được ma vương ngoại đạo pháp tướng. 

 Vù! 

 Cấm chế vừa được mở ra, hỗn độn thần đỉnh rung lên, ông lão kia bước ra ngoài, vung tay nhổ đi cây chiến mâu đen tuyền đang cắm trên cơ thể Diệp Thành sau đó mới tĩnh lặng đứng đó nhìn Đan Ma. 

 Phía đối diện, thấy ông già kia xuất hiện, Đan Ma đã đứng khựng lại, nheo mắt nhìn ông ta vì Đan Ma có thể nhìn ra ông già này không hề đơn giản, mặc dù trông giống như người phàm nhưng ông ta biết đó là một loại cảnh giới khác biệt. 

 “Ông là ai?”, Đan Ma lãnh đạm nhìn ông lão kia. 

 “Đan Vương, hậu bối của ông không ngờ lại đáng ngạc nhiên như vậy”, ông lão lên tiếng, giọng nói trầm ấm không mang theo bất cứ ngữ điệu khác thường nào. 

 “Lão tiền bối này cùng…cùng thời với Đan Vương?”, lúc này, vẻ mặt của Diệp Thành chợt thay đổi, hắn có thể nghe thấy câu nói vừa rồi của ông lão. 

 “Đây…”, đầu Diệp Thành phút chốc choáng váng, hắn vốn dĩ tưởng rằng vai vế của Đan Ma đã đủ cao rồi, không ngờ còn có một người vai vế cao hơn ông ta, vả lại người đó còn bị hắn phong cấm bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh. 

 “Ông rốt cục là ai?”, khi Diệp Thành còn đang kinh ngạc thì Đan Ma đã gằn giọng lên tiếng, ông ta cũng không phải kẻ ngốc nên đương nhiên nghe ra được ý tứ trong câu nói vừa rồi của vị tiền bối này, câu nói đó khiến sông ta cảm thấy bất an vì sự tồn tại của ông lão này khiến ông ta cảm thấy áp lực. 

 Ông lão không nói gì chỉ hơi ngẩng đầu nhìn vào hư không rộng lớn như thể có thể nhìn thấy một bóng hình cao lớn khoác trên mình bộ áo giáp, trông ông ta giống như một vị vua của thế gian đang nhìn từ trên cao xuống vậy. 

 “Quỳ Vũ Cương, đừng gây chuyện”, ông lão mỉm cười nhìn về hướng đó, trong đôi mắt còn mang theo cả cái nhìn bể dâu. 

 Không biết cách đó bao xa, bóng hình khổng lồ mặc áo giáp kia mới cảm thấy có người đang nhìn mình, người này từ từ mở mắt và nhìn về bên này, cả hai người cách nghìn non vạn thuỷ nhưng vãn có thể nhìn thấy nhau. 

 Sau một giây, bóng hình khổng lồ kia mới bất giác nheo mắt, “Sở hải thần binh Âu Dương Vương, Âu Dương Thế Tôn, ngươi thật khiến ta phải bất ngờ đấy”. 

 “Ma Vương điện hạ quá lời rồi”, ông lão nheo mắt mỉm cười không nói nhiều nhưng chỉ một ánh mắt cũng đủ thể hiện tất cả. 

 “Không ngờ ông vẫn còn sống”, Quỳ Vũ Cương cười u ám. 

 “Ma Vương tiền bối cũng không giống vậy”. 

 “Gia nhập vào ma vực của ta đi, ta và ngươi liên thủ dẹp bằng thiên hạ”. 

 “Tiền bối đúng là ưu ái ta”, ông lão mỉm cười ôn hoà nhưng lại khẽ xua tay, “ta mệt rồi, mệt rồi”. 

 “Đây không giống như phong thái của Âu Dương thế tôn năm xưa một mình chống lại đại quân một điện của quỷ tộc”, Ma Vương Quỳ Vũ Cương giọng nói dứt khoát vang vọng trong thần hải của Âu Dương Vương. 

 “Đây không phải là thời đại của chúng ta, hà tất phải cưỡng cầu?”, Âu Dương Vương tĩnh lặng nhìn Quỳ Vũ Cương. 

 “Miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo”, Quỳ Vũ Cương lãnh đạm lên tiếng, “ngươi cam tâm sao? Ta và ngươi giống nhau thôi, đều ở cùng một thời đại, nếu không phải Viêm Hoàng, Thái Vương thì chúng ta đều sẽ là vua của Đại sở này, chỉ thiếu một bước nữa mà không có duyên với tu vi chí cao, ngươi đừng nói với ta ngươi không hề thấy tiếc nuối”. 


 “Ta đã là một người đáng lẽ ra phải chết từ lâu rồi”, vẻ mặt của Âu Dương Vương vẫn rất bình thản. 

 “Nói vậy thì ngươi định ngăn bản vương lại rồi?”, ánh mắt Quỳ Vũ Cương sắc lạnh. 

 “Người đi theo đuổi tu vi chí cao của người, ta đương nhiên sẽ không hỏi thêm nhưng nếu người khiến sinh linh lầm than thì ta phải can thiệp rồi”, Âu Dương Vương trả lời rõ ràng, đôi mắt vẩn đục chợt sáng thêm một phần. 

 “Vậy hôm nay ta phải xem xem ngươi lấy cái gì ra để ngăn ta”, Quỳ Vũ Cương lạnh lùng truyền âm cho Đan Ma, “giết cho ta”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.