Chương trước
Chương sau
“Vẫn còn chạy”, vẫn là Diệp Thành có tốc độ nhanh nhất. 

 Hắn không quan tâm mối quan hệ giữa Đan Ma và Đan Thành là gì, nhưng nếu đã là kẻ thù của Đan Thành thì tức là kẻ thù của hắn. Kẻ thù mạnh như vậy không thể dễ dàng buông tha được, nếu cho hắn ta cơ hội hồi phục thì sẽ là một mối hoạ lớn. 

 Bùm! Đùng! Đoàng! 

 Chẳng máy chốc, tiếng gầm rú vang lên, từng ngọn núi cao chót vót sụp đổ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, Đan Ma chật vật thê thảm nhưng không dám hiếu chiến, mục đích của ông ta rất rõ ràng, đó là nhanh chóng thoát khỏi chiến trường. 

 Phía sau, Diệp Thành như một kẻ bám đuôi, hơn nữa còn là một kẻ bám đuôi với tốc độ cực nhanh, Thái Hư Thần Hành Thuật là thần thuật dùng để chạy trốn, nhưng cũng là thần thuật đuổi bắt người, khiến Đan Ma vô cùng căm phẫn. 

 Phía trước, một khoảng thương nguyên đã hiện ra trước mắt, Đan Ma bay vào đó như một đạo thần quang màu đen, liếc nhìn Diệp Thành phía sau, khoé miệng ông ta nở nụ cười kỳ quái. 

 Đứng lại! 

 Diệp Thành đốt cháy thánh thể tinh nguyên, đi một bước dài sát phạt vào đó, vừa định ra tay thì lông mày đột nhiên nhăn lại. 

 Dừng! 

 Diệp Thành chợt quát lên một tiếng, hắn đột ngột dừng lại rồi lùi về sau cả trăm trượng. 

 Ầm! 

 Vừa lui ra ngoài, nơi hắn đứng lúc nãy đã bị một luồng sáng mạnh mẽ từ trên cao giáng xuống, tạo thành một cái hố sâu đen kịt, Diệp Thành nhìn thấy mà da đầu tê rần, nếu trốn không nhanh thì có lẽ bây giờ hắn đã là một vũng máu. 

 Nhưng lời của hắn vẫn chậm, phía Đan Thần và Đan Nhất đã tới. 

 Phía Đan Thần vừa dừng lại, vùng thiên địa này đột nhiên rung lên, một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm xuất hiện. 

 Rầm rầm rầm rầm! 

 Một loạt âm thanh va chạm vang lên, chín mươi chín chùm sáng màu máu bật ra khỏi mặt đất, chín mươi chín chùm sáng màu đen từ trên trời chiếu xuống, xuyên qua mặt đất. 

 Tuy nhiên dù là chùm sáng màu đỏ hay màu đen thì đều có những ma văn cổ lưu chuyển, còn có chuỗi phù văn, chúng kết nối với nhau ngưng tụ thành một chiếc lồng khổng lồ, nhốt nhóm Diệp Thành vào trong. 

 Hu hu… Hu hu… 

 Ngay sau đó, trong lồng xuất hiện một biển máu màu, trong đó còn có những bóng người bê bết máu đang giãy giụa, số lượng cực kỳ nhiều, tiếng khóc lóc oán thán nghe rợn cả tóc gáy. 

 “Huyết ma hải này đã giết bao nhiêu người mà thành không biết”, sắc mặt Đan Thần lập tức lạnh lùng đến tột đỉnh. 

 “Huyết hải này có thể hút linh lực của chúng ta”, vẻ mặt Đan Nhất bỗng trở nên nghiêm nghị. 

 Không cần ông ta nói, phía Diệp Thành cũng đã cảm nhận được, linh lực cuộn trào trong cơ thể bị huyết hải nuốt chửng, điều này vẫn chưa là gì, bởi vì huyết hải còn có thần thông phong ấn và giam cầm. 

 Vút vút vút! 

 Khi tiếng gió lạnh lẽo rít lên, từng bóng người mặc áo choàng đen xuất hiện, có tới hơn một trăm người, ai cũng là cao thủ cảnh giới Không Minh đỉnh phong, khí tức ác sát bao quanh người chúng, trong mắt chúng lộ rõ tia sáng màu máu, chúng nhìn phía Diệp Thành với vẻ rất thích thú. 

 “Quả nhiên không đơn giản chỉ là muốn Vạn Đan Bảo Điển”, Diệp Thành nheo mắt nhìn ra bên ngoài. 

 “Đội hình lớn mạnh thế này, kết giới vây hãm bá đạo như thế, quả nhiên đã được lên kế hoạch từ rất lâu rồi”, Diệp Thành nói nhỏ: “Xem ra mục đích thật sự của chúng là một lưới bắt hết những người đứng đầu của Đan Thành, sau đó khống chế Đan Thành”. 

 “Đúng là kế hay”, Diệp Thành chế nhạo: “Xưa nay luôn là lão tử chơi xỏ người khác, không ngờ hôm nay lại rơi vào tay kẻ khác”. 

 Diệp Thành bất giác nhớ tới trận chiến bao vây giết Thanh Vân Lão Tổ, hắn cũng dụ rắn khỏi hang, tình cảnh lúc này cũng khá giống lúc đó, nhưng người bị bao vây lại là họ. 

 Không chỉ hắn mà phía Đan Thần cũng đã nhìn ra, đến giờ họ mới như tỉnh lại từ giấc mơ. 

 Bắt cóc tống tiền, đòi tiền chuộc đều là cái cớ, Đan Ma – sư thúc tổ của họ từng là một trong số lão tổ của Đan Thành, mục đích không phải Vạn Đan Bảo Điển mà là bọn họ. 

 Bất kỳ ai trong số họ đều biết rằng nếu toàn quân bị diệt sạch ở đây thì sư thúc tổ của họ sẽ dễ dàng khống chế được Đan Thành, vì vai vế của ông ta rõ ràng như vậy, có lẽ sẽ không ai phản đối. 

 Bẫy, cái bẫy thật khó lường! 

 Vẻ mặt mọi người đều vô cùng khó coi, họ chưa bao giờ nghĩ rằng sư thúc tổ vẫn còn sống, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sư thúc tổ lại sử dụng chiêu này với mình, thật sự khiến họ trở tay không kịp. 

 “Đáng chết”, phía Đan Nhất khịt mũi hừ lạnh. 

 “Các ngươi còn non lắm”, trên hư không, Đan Ma nhìn xuống dưới, trên mặt là vẻ vui đùa bỡn cợt. 

 “Với thân phận của ông, làm vậy không sợ thế hệ sau chê cười à?”, Đan Thần lạnh lùng nói. 

 “Vậy thì sao chứ?”, Đan Ma nhún vai xoè tay: “Thắng làm vua thua làm giặc, đây là quy luật của thế giới này. Năm xưa thua Đan Huyền, ta tự nhận thực lực của mình còn yếu, bây giờ ta đã một lưới bắt hết đồ tôn của ông ta, thật tuyệt vời!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.