Giết... Giết Nhược Hi!
Đột nhiên giọng nói mệt mỏi, trầm khàn đó tựa như văng vẳng bên tai, giống như ma âm vô tận khiến thần trí hắn rối bời, nhưng hắn thực sự có cảm giác đó, câu nói ấy dường như hắn đã từng nói trước đây.
Nhược Hi!
Diệp Thành lẩm bẩm.
Hắn không lạ gì cái tên này, hắn đã nghe nó từ Hồng Trần Tuyết, chính xác hơn là Hồng Trần Tuyết đã nghe nó từ sư tôn Hồng Trần của bà.
“Điều này cũng là trùng hợp sao?”, Diệp Thành cau mày: “Diện mạo giống hệt mình, cũng có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, cũng là Thánh chủ của Viêm Hoàng, bây giờ lại cũng liên quan đến cái tên Nhược Hi. Hồng Trần, rốt cuộc ông có lai lịch gì? Chúng ta có quan hệ gì?”
“Tiểu tử, cuối cùng ngươi cũng tỉnh”, khi Diệp Thành đang suy nghĩ thì giọng nói của Thái Hư Cổ Long vang lên trong thần hải.
“Ta ngủ rất lâu rồi à?”, Diệp Thành sửng sốt.
“Không lâu lắm, ba ngày thôi”, Thái Hư Cổ Long ngoáy tai.
“Ba... Ba ngày?”
“Sao tám phân thân của ngươi lại biến mất?”, Thái Hư Cổ Long khó hiểu hỏi.
“Sao lại biến mất tám phân thân?”, Diệp Thành lại sững sờ, nghĩ lại, chín phân thân ở thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông bây giờ chỉ còn lại một phân thân lẻ lỏi cô độc.
“Thế này là thế nào?”, Diệp Thành gãi đầu, liếc nhìn Thái Hư Cổ Long: “Long gia, có phải ngươi khiến chúng biến mất không?”
“Vớ vẩn”, Thái Hư Cổ Long mắng: “Lão tử không làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3653922/chuong-1016.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.