Chương trước
Chương sau
A…! 

 Không lâu sau đó, bên trong đại điện vang lên tiếng thét gào của Công Tôn Trí. Ông ta bị phế đi tu vi, bị Diệp Thành sưu hồn. 

 Không biết từ bao giờ tiếng gào thét thảm thiết mới ngưng lại, Công Tôn Trí mặt mày méo mó chìm vào hôn mê bất tỉnh, mãi tới lúc này thời đại của ông ta mới chấm dứt. 

 Phù! 

 Diệp Thành khẽ thở ra một hơi mang theo tàn khí, sau khi lạc ấn kí ức của Công Tôn Trí thành mấy phần, hắn lần lượt đưa cho nhóm người phía Sở Linh, lúc này hắn mới khẽ vỗ vai Chu Ngạo: “Số trời đã định rồi”. 

 “Ta hiểu”, Chu Ngạo mỉm cười có phần gượng gạo. 

 “Vậy thì chuẩn bị kế hoạch tiếp theo đi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn cũng muốn cho Chu Ngạo thêm nhiều thời gian hơn để cân bằng cảm xúc nhưng thời gian của bọn họ thực sự không có nhiều”. 

 “Hiện giờ chín lão tổ của Thanh Vân và Công Tôn Trí đều bị phế, nhưng người của Thanh Vân đều không biết”, Diệp Thành chậm rãi nói, “đây chính là ưu thế của chúng ta, ta sẽ nhân cơ hội này truyền chức vị chưởng giáo cho Chu Ngạo, trong khoảng thời gian tiếp theo chúng ta sẽ nhanh chóng trừ khử người của Chu Ngạo, và dùng tốc độ nhanh nhất để thay thế toàn bộ điện chủ và thống lĩnh của các điện”. 

 “Ngươi nói thế nào chúng ta làm như vậy”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân lần lượt gãi tai. 

 “Vậy được, gõ chiêng”, Diệp Thành lên tiếng. 

 Lúc này, bên ngoài đại điện có rất nhiều trưởng lão đang đứng đó, bọn họ áp sát tai vào kết giới nhưng lại chẳng thể nghe nổi bất cứ âm thanh nào, cũng không nhìn thấy cảnh tượng nào bên trong cả. 

 “Phía lão tổ và chưởng giáo đang nói gì, sao lại thần bí thế nhỉ?”, có trưởng lão thắc mắc. 

 “Chắc chắn là chuyện quan trọng rồi”, một lão già tóc trắng trầm ngâm, “nếu không thì bọn họ cũng sẽ không bảo chúng ta ra ngoài”. 

 “Có điều sao ta lại cảm thấy kì lạ nhỉ?” 

 “Ngươi có bệnh à?”, rất nhiều trưởng lão liếc nhìn trưởng lão vừa lên tiếng, “trước khi phía lão tổ chưa quay về thì ngươi cứ thẫn thờ thắc mắc, giờ các lão tổ về rồi lại tỏ ra bán tín bán nghi”. 

 “Ta cũng là…” 

 Vù! Vù! Vù! 

 Trưởng lão kia còn chưa nói xong thì đã bị một loạt những âm thanh khác ngắt lời. 

 Không lâu sau vài kết giới khổng lồ liên tiếp xuất hiện, bên ngoài kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông còn thêm vài kết giới khác, hành động này để ngăn lại tin tức nội gián của các thế lực truyền thông tin ra ngoài. 

 Keng! Keng! Keng! 

 Tiếp đó là từng tiếng chuông vang dội vang khắp Thanh Vân Tông. 

 Nghe vậy, tất cả mọi người ở Thanh Vân Tông đều bất giác nhìn vào đại điện của Thanh Vân Tông. Tiếng chuông này chính là chuông của chưởng giáo ở Thanh Vân, ngày thường về cơ bản không kêu, chỉ khi gặp chuyện đại sự mới gõ vào chuông đó. 

 Có chuyện gì thế nhỉ? 

 Lúc này, từng bóng người tụ tập lại bên dưới các bậc đá của Thanh Vân Tông, người nào người nấy vẻ mặt cung kính, tất cả đứng thành cả hàng nghìn đội tĩnh lặng quan sát chờ đợi Thanh Vân chưởng giáo ra khỏi điện. 

 Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, cánh cửa của đại điện ở Thanh Vân mở ra, Diệp Thành vào vai Công Tôn Trí bước ra ngoài, sau đó phía Chung Quy vào vai những nhân vật khác nhau cũng lần lượt đi ra, chỉ duy nhất có một người dùng thân phận thật sự đó chính là Chu Ngạo. 

 “Chu…Chu Ngạo?”, nhìn thấy Chu Ngạo phía sau Diệp Thành, tất cả mọi người đều thẫn thờ, không ngờ hắn lại ở trong Thanh Vân Tông. 

 “Không phải hắn rời khỏi Thanh Vân rồi sao?”, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Chu Ngạo phía sau Diệp Thành. 

 “Chuyện…chuyện gì thế nhỉ?” 

 “Các lão tổ lần này về muộn như vậy lẽ nào là vì tìm Chu Ngạo?”, tất cả các trưởng lão đều trầm ngâm như dự cảm sẽ có chuyện xảy ra, “chẳng trách lúc quay về lại có mười người, trong đó chín người là các lão tổ, người còn lại là Chu Ngạo, Lã Hậu đã chết, các lão tổ tìm Chu Ngạo quay về tám phần là để hắn làm Thánh Tử”. 

 “Không phải tám phần mà chắc chắn là như vậy”, có người lên tiếng, “Chu Ngạo từng là đệ tử chân truyền đứng đầu Thanh Vân Tông ta, là hậu nhân của Vân Khâu Tị Tổ, Thanh Vân Tông hiện giờ để Chu Ngạo làm Thánh Tử là hợp lý nhất”. 

 “Ta đã ngửi thấy mùi máu tanh rồi”, cũng có rất nhiều trưởng lão lên tiếng ý tứ, “một đời hoàng đế một triều thần, Chu Ngạo lên chức vị mới thì nhất định sẽ giết một nhóm người, đặc biệt là những người từng hại hắn, mỗi một đời thống trị vì để củng cố địa vị của mình mà sẽ có cả máu tanh theo cùng”. 

 Tĩnh lặng! 

 Trong làn sóng bàn tán xôn xao, Diệp Thành lên tiếng, giọng nói uy nghiêm ngăn lại làn sóng bàn luận khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều di chuyển từ Chu Ngạo sang hắn. 

 “Ông trời thương Thanh Vân chúng ta để chúng ta tìm lại được hậu nhân của Thanh Khâu Tị Tổ - Chu Ngạo”, Diệp Thành nhìn xuống bên dưới rồi mới lên tiếng, giọng nói trầm khàn uy nghiêm: “Ta đã bàn luận với chư vị lão tổ, từ ngày hôm nay ta sẽ không còn là chưởng giáo của Thanh Vân Tông nữa, Chu Ngạo sẽ thay ta kế thừa chức vị chưởng giáo và sẽ là chưởng giáo đời thứ chín của Thanh Vân Tông”. 

 Nghe vậy, tất cả mọi người ở Thanh Vân Tông đều sững sờ, bọn họ còn tưởng rằng mình nghe nhầm. 

 Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy vì việc thay đổi chưởng giáo là chuyện đại sự cần chọn ngày lành tháng tốt là việc trọng đại của Thanh Vân Tông. 

 Theo lẽ thường thì việc nhận chức chưởng giáo này không theo quy định bất thành văn, đầu tiên phải phong Thánh Tử sau đó cho Thánh Tử trải nghiệm làm điện chủ phân điện trong vòng ba mươi năm rồi mới có thể kế nhiệm chức chưởng giáo. 

 Nhưng hiện giờ việc kế nhiệm chức vị chưởng giáo lại như chơi, không chọn ngày lành tháng tốt, không có đại điển phong vị , cứ thế bỏ qua khâu phong vị Thánh Tử và làm điện chủ phân điện, mọi thứ đều không theo quy tắc, mọi thứ diễn ra thực sự quá nhanh chóng. 

 “Chưởng giáo, người làm vậy có phải quá…”, cuối cùng, có sáu người bên dưới đại điện bước lên, bọn họ cau mày nhìn Diệp Thành: “Việc phong chức chưởng giáo không phải trò chơi, vẫn mong chưởng giáo nghĩ lại”. 

 Sáu người này có lai lịch không vừa, bọn họ chính là sáu điện chủ của sáu trong chín phân điện của Thanh Vân Tông. 

 Khi tam tông hỗn chiến, Thanh Vân có ba điện chủ bỏ mạng, chỉ còn lại sáu điện chủ lần lượt lui về trấn thủ Thanh Vân, cũng chính vì vậy nên địa vị của bọn họ cao hơn người khác trông thấy. 

 “Xử lý như vậy vì tình hình đặc thù”, thấy tất cả mọi người ngờ vực, Diệp Thành điềm tĩnh lên tiếng: “Thanh Vân Tông chúng ta liên tiếp bị công kích, đã không còn ở thời kì thịnh vượng như trước, việc kế thừa chức vị chưởng giáo cũng làm nhanh gọn là được”. 

 Thấy vậy, tất cả mọi người ở Thanh Vân Tông cho dù là trưởng lão hay thống lĩnh, các chủ, phong chủ, thủ toạ đều lần lượt quỳ xuống đất. 

 Bọn họ còn có thể thế nào, chưởng giáo đã nói như vậy rồi, chín lão tổ còn đứng đó không nói lời nào đã chứng minh tất cả, đến cả chín lão tổ còn mặc nhận thì sự phản đối của bọn họ không những không có tác dụng mà ngược lại sẽ gây thêm hằn thù với chưởng giáo Chu Ngạo, cuộc sống sau này sẽ khó khăn hơn. 

 Có điều trong lúc này cũng có rất nhiều người bất giác run rẩy. 

 Những người đó đều là trực hệ của Lã Hậu, trong đó có rất nhiều người từng hãm hại và truy sát Chu Ngạo, hiện giờ Chu Ngạo quay lại, còn làm chưởng giáo của Thanh Vân Tông, vận mệnh của bọn họ không cần nghĩ cũng biết.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.