Chương trước
Chương sau
Xuất đan! 

 Khi Diệp Thành còn đang lẩm nhẩm thì cách đó không xa đã có tiếng hô khẽ. 

 Sau đó Từ Phúc vỗ vào lư luyện đan. 

 Một viên đan dược màu tím bay ra, Từ Phúc vung tay bắt lấy, đan dược vừa vào tay, Từ Phúc đã ngã xuống, hơi thở không thuận, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng. 

 “Ha ha ha…”, Từ Phúc cười rất sung sướng: “Đúng là trời không phụ lòng người”. 

 “Cho con xem với”, Diệp Thành lại gần. 

 Tuy nhiên khi nhìn thấy Không Minh Nguyên Đan mà Từ Phúc luyện ra, khoé miệng hắn không khỏi giật giật, bởi vì viên đan dược ấy thật sự quá khó coi, giống như quả táo khô, lồi lõm lỗ chỗ, nếu không phải bên trên có năm đường vân thì thật sự không biết đó là đan dược. 

 “Dẫu… Dẫu sao cuối cùng cũng đã luyện được”, Diệp Thành ho khan an ủi. 

 “Đêm nay quả là một đêm đáng nhớ”, Từ Phúc cầm viên đan dược, cười rất vui vẻ: “Đây là lần đầu tiên ta tự luyện chế ra đan dược năm vân, cũng là nhờ con giúp ta luyện linh hồn, nếu không thật sự rất khó để hoàn thành”. 

 “Người nhìn xem! Con chính là một phó tướng”, Diệp Thành cười toét miệng, sau đó nhét một chiếc túi đựng đồ cho Từ Phúc. 

 Từ Phúc nhận lấy rồi nhìn, bên trong ngoài đan dược còn có đan phương, hơn nữa hầu như phẩm cấp đều là bốn vân và năm vân, hai mắt ông sáng rực, đối với luyện đan sư mà nói, đây thực sự là một khối tài sản lớn! 

 “Mau lên, đừng lười biếng”, bên này, Diệp Thành gọi tiên hoả đạo thân ra, đưa rất nhiều nguyên liệu luyện linh đan bốn vân cho nó. 

 Mà tiên hoả đạo thân vẫn ngoan ngoãn nghe lời như cũ, nó đứng trước lư luyện đan, cho từng bó nguyên liệu vào lư một cách có trật tự, nhìn rất điêu luyện và thành thục. 

 Từ Phúc sửng sốt, ngay cả đạo thân cũng luyện đan một cách thuần thục như vậy, bây giờ ông đã thật sự bị tên súc sinh Diệp Thành này đả kích không ngóc đầu lên được, chẳng trách hắn có nhiều đan dược thế, hoá ra là có người lao động không công! 

 “Rượu ngon công thức đặc biệt đây”, khi Từ Phúc còn đang ngạc nhiên, Diệp Thành đã lấy một bình rượu ra. 

 “Diệp Thành! Ta vẫn chưa tìm thấy Thi Hoạ”, Từ Phúc nhận lấy bình rượu rồi nói. 

 “Thi Hoạ?”, Diệp Thành nhướng mày, cảm thấy cái tên này rất quen. 

 Mấy giây sau hắn mới tìm được nữ đệ tử này trong trí nhớ, chính là nữ đệ tử suýt bị hai nam đệ tử của Giới Luật Đường ngoại môn cưỡng gian, may mà hắn đi ngang qua, nếu thật thì khổ rồi. 

 Vì chuyện này, hắn còn phế hai tên đệ tử của Giới Luật Đường đó rồi bảo Lâm Thi Hoạ đi tìm Từ Phúc. 

 “Cô nhóc đó rất ngoan, người đúng như tên, là một cô nương cầm kỳ thi hoạ, cái gì cũng biết”, Từ Phúc nói tiếp, vẻ mặt còn có vẻ hơi buồn: “Khi ấy con bé với Nguyệt Nhi rời khỏi Hằng Nhạc cùng ta, sau này ta bị phế tu vi rồi chúng ta bị tách nhau, đến giờ vẫn chưa có tin tức gì của con bé”. 

 “Sẽ tìm được thôi ạ”, Diệp Thành mỉm cười, hắn cũng hiểu ý của Từ Phúc, ý ông là muốn hắn tìm giúp! Dù sao bây giờ đã khác xưa, hắn nắm trong tay mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng và cả Hằng Nhạc, có thể sử dụng vào việc cá nhân một chút. 

 “Hy vọng vậy!”, Từ Phúc uống cạn bình rượu, đứng dậy bảo: “Nghỉ ngơi sớm đi!” 

 Sau khi Từ Phúc đi, Diệp Thành phất tay lấy Hỗn Độn Thần Đỉnh ra. 

 Sau đó hắn với thiên lôi đạo thân và nhất khí hoá tam thanh đạo thân cùng nhau luyện biển hỗn độn. 

 Đây là một quá trình dài, mọi thứ đều đang diễn ra một cách có trật tự. 

 Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Hồng Trần Tuyết đã từ hư không đáp xuống Ngọc Nữ Phong. 

 “Một tin tốt, một tin xấu, ngươi muốn nghe tin nào trước?”, Hồng Trần Tuyết nhẹ giọng hỏi. 

 “Người cứ nói thẳng đi”. 

 “Vậy nói tin xấu trước nhé”, Hồng Trần Tuyết nhún vai, quyết định thay Diệp Thành: “Ta vừa nhận được tin tình báo Thị Huyết Điện đã bắt đầu rục rịch hành động, lại chuẩn bị tấn công cứ điểm chính Viêm Hoàng của chúng ta ở Bắc Sở, hơn nữa thế trận còn không nhỏ”. 

 “Tiền bối thông báo cho mọi người tránh không chiến, cố thủ Viêm Hoàng”, Diệp Thành lập tức hạ lệnh: “Còn nữa, phái thêm cao thủ về”. 

 “Vậy bây giờ nói đến tin tốt”, Hồng Trần Tuyết cười bí ẩn rồi mới nói: “Phía Thanh Vân Tông báo tin Vân Thanh – người có Thiên Nhãn đã lặng lẽ rời khỏi Thanh Vân Tông, hình như chuẩn bị đi thực hiện nhiệm vụ gì đó”. 

 Ồ? 

 Nghe được tin này, mắt Diệp Thành sáng lên, trong mắt còn loé lên kinh mang: “Đây đúng là tin tức khiến người ta vui vẻ”. 

 “Ngươi có biết ông ta đi thực hiện nhiệm vụ gì không?”, Hồng Trần Tuyết lại cười bí ẩn. 

 “Nhiệm vụ gì ạ?”, thấy Hồng Trần Tuyết tỏ ra bí ẩn như vậy, Diệp Thành cũng tò mò. 

 “Linh Chân Thượng Nhân sẽ tổ chức đại thọ sáu trăm tuổi vào ngày mai, mời các thế lực lớn ở Nam Sở tới, Chính Dương Tông, Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông của chúng ta cũng được mời, xem ra ông ta vẫn muốn liên hợp để cùng bắt ngươi đấy”. 

 “Đại thọ sáu trăm tuổi”, Diệp Thành cười bỡn cợt, trong mắt sáng lên tia lạnh lẽo: “Linh Chân, lão tử vốn định giải quyết Thanh Vân và Chính Dương xong mới đi tìm ông tính sổ, xem ra kế hoạch phải thay đổi một chút rồi, sống được tới sáu trăm tuổi đúng là lời cho ông quá”. 

 “Ngươi định làm gì?”, Hồng Trần Tuyết hỏi. 

 “Giải quyết Thanh Vân Tông trước đã”, Diệp Thành đứng dậy: “Vân Thanh có Thiên Nhãn đã không ở Thanh Vân rồi, chúng ta còn sợ gì nữa! Giải quyết Thanh Vân xong, lão tử sẽ chuẩn bị một món quà lớn cho con chó già Linh Chân kia”. 

 “Ngươi định dẫn bao nhiêu người đến Thanh Vân Tông?” 

 “Ta là một, thêm tám cảnh giới Chuẩn Thiên nữa”, Diệp Thành xoa cằm: “Ngoài ra, tiền bối chọn giúp ta một trăm cảnh giới Không Minh đỉnh phong, năm trăm cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, một nghìn cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy cũng phải chọn vài người, sau đó lệnh cho họ đến cứ điểm mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng gần Thanh Vân Tông nhất chờ lệnh”. 

 “Nhiều vậy?”, Hồng Trần Tuyết cau mày. 

 “Ta sẽ đến Thanh Vân với tám cảnh giới Chuẩn Thiên trước để giải quyết phía Công Tôn Trí”, Diệp Thành từ tốn nói: “Còn những cảnh giới Không Minh được chọn kia sẽ thay thế một số người giữ chức vụ quan trọng của Thanh Vân Tông, nói thẳng ra là thay thế những thống lĩnh nắm giữ trọng binh, cũng coi như chuẩn bị dòng chính cho Chu Ngạo”. 

 “Đã hiểu”, Hồng Trần Tuyết quay người biến mất. 

 Phù! 

 Sau khi Hồng Trần Tuyết đi, Diệp Thành cũng thở ra một hơi thật dài, vươn vai lười biếng. 

 “Ta cũng đi”, một làn gió thơm thổi tới, Sở Linh xuất hiện bên cạnh Diệp Thành. 

 “Nàng ở lại trông nhà đi!”, Diệp Thành không cần suy nghĩ đã nói luôn, chưa đến khi thực sự hết cách hắn sẽ không để cô tham gia vào chuyện nguy hiểm, điều này đương nhiên xuất phát từ tâm tư, hắn không muốn vì tham gia nhiệm vụ mà cô phải lâm vào cảnh nguy hiểm. 

 “Ta đã là cảnh giới Chuẩn Thiên rồi, còn có một Âm Minh Tử Tướng cảnh giới Chuẩn Thiên nữa, ngươi không cần lo lắng cho sự an nguy của ta”, Sở Linh vội nói, cô hiểu nỗi lo của Diệp Thành, nếu không đến lúc bất đắc dĩ, hắn sẽ không bao giờ cho cô tham gia vào chuyện nguy hiểm, mọi chuyện nguy hiểm đều là hắn xung phong ở phía trước. 

 “Vậy là ngươi đồng ý rồi?” 

 “Nàng đã như vậy rồi, ta có thể không đồng ý sao?” 

 “Ta sẽ tự bảo vệ mình thật tốt”, Sở Linh cười ngọt ngào, còn vui vẻ hơn cả tưởng tượng, trong lúc kích động, cô không kìm được nhón chân lên, đưa hai tay nâng mặt Diệp Thành, hôn mạnh lên đó. 

 “Mẹ kiếp, thật hạnh phúc”, Diệp Thành không khỏi đưa tay sờ mặt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.