Chương trước
Chương sau
Rầm! Đoàng! 

 Trong màn đêm yên tĩnh liên tiếp vang lên những tiếng động này. 

 Ở thế giới người phàm, Diệp Thành đã trốn vào lãnh địa của nước Nguỵ, thân hình có phần thảm hại nhưng tốc độ bỏ chạy của hắn không những không giảm mà còn tăng lên, những ngọn núi sừng sững nhanh chóng sụp đổ. 

 Phía sau, nhóm năm người phía Thanh Vân Lão Tổ giống như năm đạo thần mang tốc độ di chuyển vô cùng nhanh, bọn họ nóng lòng muốn biết thân phận thực sự của Diệp Thành, đâu thể dễ dàng bỏ qua cho Diệp Thành được. 

 “Rốt cục ngươi là ai?”, Thanh Vân Lão Tổ chốc chốc lại gằn lên. 

 “Ông quan tâm ta là ai làm gì?”, Diệp Thành vẫn thản nhiên, chân bước ra bộ pháp huyền diệu, tốc độ tăng nhanh. 

 “Muốn chết”, Thanh Vân Lão Tổ tức tối lập tức kết ấn, bí pháp Huyền Đạo Vô Thương và Địa Pháp Thiên La dung hoà ngưng tụ thành một đạo thần mang mạnh mẽ cứ thế bắn về phía Diệp Thành. Ông ta đã đến giới hạn của sự phẫn nộ nếu không thì cũng sẽ không trả cái giá phải chịu phản phệ khủng khiếp khi thi triển hai bí pháp này. 

 “Đã chịu thiệt một lần, ông còn muốn lão tử phải chịu thiệt lần thứ hai sao?”, phía trước, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn lập tức quay người, thi triển Tiên Luân Thiên Đạo, thần mang mạnh mẽ kia bị nuốt trọn vào vòng xoáy thiên đạo và bị dịch chuyển vào không gian màu đen. 

 “Bí pháp này…”, trong mắt Thanh Vân Lão Tổ hiện lên cái nhìn lạnh lùng, vì ông ta từng thấy Tiên Luân Thiên Đạo, dựa vào bí pháp này rất dễ đoán ra được thân phận thật sự của Diệp Thành. 

 “Đúng là không tìm mà tự lộ diện”, những lão tổ khác cũng nhìn ra, sát khí đằng đằng. 

 “Diệp Thành, dám tính kế với Thanh Vân ta, hôm nay không ai cứu nổi ngươi đâu”, Thanh Vân lão tổ đằng đằng sát khí, tốc độ tăng lên thấy rõ, ông ta kéo gần khoảng cách giữa mình và Diệp Thành lên tới cả trăm trượng sau đó chỉ ra một đạo u mang đâm xuyên vào hư không. 

 Đã biết là Diệp Thành thì không được để hắn thoát. Sát thần Tần Vũ là cái tên khiến người ra phải dè chừng, lúc này mà không giết hắn thì sẽ để lại hậu hoạ về sau. Cơ hội nghìn năm có một như vậy, bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ qua. 

 “Lão tử không doạ người đâu”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn cũng thiêu đốt tinh nguyên, tốc độ tăng nhanh hơn nữa. 

 “Giết cho ta”, sắc mặt Thanh Vân Lão Tổ tôi độc thấy rõ, ông ta lại sát phạt tới. 

 Ở một nơi khác, đạo thân bị bốn lão tổ của Thanh Vân truy sát đã vượt qua Tiên Phàm Thương Nguyên sau đó tiến vào thế giới của người phàm thông qua một hướng khác. Mặc dù phương hướng của nó và bản thể không giống nhau nhưng đích đến lại cùng là một, đó chính là Táng Thiên Sơn. 

 “Doãn Thương, hôm nay ngươi không thoát được đâu”, phía sau, bốn lão tổ của Thanh Vân người nào người nấy đằng đằng sát khí. 

 “Các người định không chết không nghỉ sao?”, đạo thân tức tối, nó cũng diễn rất nhập vai. 

 “Không chết không nghỉ”, bốn lão tổ của Thanh Vân tức tối và càng tăng nhanh tốc độ. 

 Trong trận hỗn chiến tam tông, Thanh Vân bọn họ tổn thất nghiêm trọng, món thù này bọn họ vẫn còn ghi nhớ, trong đó có điện chủ phân điện thứ tám của Chính Dương Tông, hiện giờ gặp ở đây, bọn họ lại chiếm ưu thế tuyệt đối, cơ hội nghìn năm có một như vậy chẳng có lý do gì lại bỏ qua cả. 

 Mắc bẫy rồi! 

 Thấy Diệp Thành và đạo thân khiến nhóm lão tổ tách nhau ra vả lại còn dẫn dụ bọn họ vào phạm vi cài bẫy, những tu sĩ đóng giả người xem của Viêm Hoàng thở phào. 

 Lúc này bọn họ không đơn thuần chỉ là xem trận giao đấu mà có nhiệm vụ khác quan trọng hơn cần làm. 

 Rầm! Đoàng! 

 Trong tiếng nổ ầm vang, Diệp Thành bỏ trốn ở phía trước đã nhìn thấy một rặng núi từ phía xa, đó chính là rặng núi mà Táng Thiên Sơn toạ lạc. 

 Có gan thì đuổi theo ta đi. 

 Nhìn rặng núi này, Diệp Thành cảm thấy thân thiết khác thường, hắn hắng giọng về phía sau sau đó bật cười lạnh lùng và rồi hắn lướt qua bầu trời như một đạo thần mang, chuồn vào bên trong rặng núi Táng Thiên Sơn. 

 Đứng lại! 

 Thanh Vân lão tổ nhanh nhất, ông ta thi triển bí thuật bước ra cả nghìn trượng, tốc độ thế này nên cho dù là Diệp Thành cũng phải kinh ngạc. 

 “Vậy ta chiến với một mình ông”, đôi mắt Diệp Thành loé lên ánh sáng, hắn cứ thế bay về nơi sâu nhất của Táng Thiên Sơn. 

 Rầm! 

 Phía sau, Thanh Vân Lão Tổ sát phạt tới tung một chưởng choán lấp mặt đất và bầu trời khiến Diệp Thành bị ép xuống hư không, sau đó ông ta chỉ ra một chỉ thần mang về phía trán của Diệp Thành. 

 Vạn Kiếm Quy Y! 

 Diệp Thành phản ứng rất nhanh, hắn lập tức vung kiếm, tiếng kiếm vang lên từng âm thanh sắc lạnh nhanh chóng hợp làm một cứ thế đánh tan nhất chỉ thần mang của Thanh Vân Lão Tổ. 

 Thanh Vân Lão Tổ vừa định ra tay thì sắc mặt thay đổi rõ rệt, ông ta ngẩng đầu nhìn trời cao. 

 Thái Hư Long Cấm! 

 Sau tiếng hô, từng đạo long hình quang trụ giáng từ trên trời xuống, đâm xuyên đại địa và hư không, trên mỗi một long trụ đều có long vân với long khí bao quanh, khiến người ta có cảm giác bị chèn ép. 

 Thế rồi chín long trụ với phù văn đan xen với nhau, ngưng tụ tạo thành một cái lồng khổng lồ khiến ông ta và Diệp Thành bị nhốt ở bên trong. 

 “Thái Hư Long Cấm?”, Thanh Vân Lão Tổ nheo mắt, trong phút chốc ông ta chợt nhận ra đây là bí pháp gì, ông ta nhìn lên trời với ánh mắt lạnh lùng. 

 Ông ta cho rằng là Doãn Chí Bình vì ở Đại Sở chỉ có kí chủ có Thái Hư Cổ Long Hồn mới có thể thi triển bí pháp này, Chính Dương Tông còn chưa có kí chủ còn kí chủ của Thanh Vân Tông đã bị tiêu diệt, vậy thì còn lại chỉ có thể là Doãn Chí Bình chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông. 

 Có điều, sau khi bóng người thi triển thái hư long cấm xuất hiện thì ông ta mới nheo mắt: “Lã Hậu?” 

 “A di đà phật, thiện tai thiện tai”, Long Nhất sờ cái đầu trọc lóc của mình, mặt mày thành khẩn, điều đáng nói đó là cái đầu của hắn bóng láng dị thường. 

 “Không phải là linh hồn của Lã Hậu. là Thái Hư Cổ Long Hồn”, Thanh Vân Lão Tổ cau mày, đôi mắt ông ta nheo lại chỉ còn một đường: “Đoạt xác của Lã Hậu sao?” 

 Rầm! 

 Ông ta vừa dứt lời, phía sau lại vang lên tiếng động dữ dội, một đạo thần mang vừa to vừa dày giáng xuống khiến bốn lão tổ của Thanh Vân đi theo ông ta lập tức bị đánh tản đi, sau đó chính là sự xuất hiện của bốn đạo kết giới Thái Hư Cổ Long Cấm khổng lồ khiến bọn họ bị nhốt tách rời ở bên trong. 

 Rầm! 

 Không lâu sau đó, đạo thân vừa trốn vào Táng Thiên Sơn cũng tạo ra âm thanh chấn động. Ba đạo thần mang kinh thiên động địa giáng từ trên trời xuống khiến bốn lão tổ của Thanh Vân lập tức bị đánh tản đi. 

 Đoàng! Đoàng! 

 Tiếp đó, bốn đạo kết giới Thái Hư Long Cấm khổng lồ xuất hiện, bọn họ cũng bị nhốt tách biệt bên trong bốn kết giới. 

 Lúc này, chín lão tổ của Thanh Vân bị nhốt vào trong chín kết giới Thái Hư Long Cấm. 

 Thấy vậy, phía Thanh Vân lão tổ mặt mày biến sắc, trong lòng có một dự cảm chẳng lành, mãi cho tới bây giờ bọn họ mới phản ứng lại, đây chính là cái bẫy nhằm vào bọn họ. 


 Phía đông, chín bóng hình sóng vai cùng xuất hiện, người nào người nấy khí thế ngút trời, nếu nhìn kĩ thì đó chính là tám đại lão tổ của Hằng Nhạc và Sở Linh. 

 Phía tây là chín bóng hình, người nào cũng ở cảnh giới Chuẩn Thiên, chính là Phụng Trĩ, Giang Cảnh, Thượng Quan Huyền Tông, Thượng Quan Huyền Cương, Tư Đồ Long Sơn, lão tổ nhà họ Hùng, Đông Phương Lão Tổ, Bắc Thần Lão Tổ, Tây Môn Lão Tổ. 

 Phía nam cũng có chín bóng người, người nào người nấy khí thế dồi dào, nếu nhìn kĩ thì chính là Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân, lão tổ nhà họ Tô, Hắc Bào, Bạch Dịch, Hồng Loan, Long Nhất, Long Ngũ, Sở Linh Ngọc. 

 Phía Bắc cũng là chín bóng hình, chính là Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang, Chung Quy, Chung Ly và vài Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Diệp Thành.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.