Chương trước
Chương sau
Phù! 

 Kết thúc cuộc trò chuyện với đạo thân Tinh Thần, Diệp Thành lại lần nữa lên đường giống như một đạo thần hồng rẽ ngang trời. 

 Tâm trạng của hắn không tồi, mặc dù không biết vì sao lại xuất hiện một đạo thân nhưng đây cũng là chuyện đáng mừng đối với hắn. 

 Khả năng chiến đấu của đạo thân mặc dù không bằng bản thể nhưng cũng có thể địch lại được với tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, phối hợp với tiên hoả đạo thân, thiên lôi đạo thân và nhất khí hoá tam thanh đạo thân nên giết một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên không phải chuyện khó khăn. 

 “Trời xanh đúng là thương ta”, Diệp Thành nghĩ rồi nghĩ rồi bất giác bật cười. 

 Có điều trong chốc lát, mắt trái của hắn lại chảy ra dòng máu đen, cứ thế chảy xuống theo gò má. 

 Hự…! 

 Diệp Thành đang phi hành đột nhiên hự lên một tiếng, hắn ôm lấy mắt bên trái, trên khuôn mặt lại hiện lên vẻ mặt đau đớn khiến hắn suýt chút nữa ngã nhào giữa không gian khi đang ngự không phi hành. 

 “Rốt cục là ai đang công kích Lục Đạo Tiên Luân Nhãn?”, Diệp Thành nói rồi khoé miệng trào máu, đôi mắt đỏ ngầu lại lần nữa nhìn vào bầu trời đầy sao, lúc này hắn không phân biệt được rõ chân thực và hư ảo. 

 Không biết từ bao giờ cơn đau của Diệp Thành mới dịu đi, nhưng trên khuôn mặt hắn hãy còn tái nhợt. 

 “Đợi tu vi của ta tiến giới thì ta nhất định sẽ vạch trần sự thật”, Diệp Thành hắng giọng, hắn tiếp tục ngự không phi hành giống như một đạo thần quang rẽ ngang trời. 

 “Chỉ dựa vào ngươi?”, Diệp Thành vừa đi, một giọng nói già nua thần bí mang theo sự mỉa mai vang vọng giữa đất trời, hồi lâu không dứt. 

 Gần sáng, Diệp Thành mới dừng chân trước một cổ thành. Cổ thành này không phải quá rộng lớn nhưng lại hết sức phồn hoa, những tu sĩ đi vào đi ra nườm nượp, về cơ bản đều có tu vi dưới cảnh giới Không Minh. 

 Lúc này Diệp Thành đang đứng trước cổng thành, hắn nhìn một bức vẽ bên dưới tường thành với vẻ mặt hứng thú, nói chính xác hơn là một tờ truy nã, và người trên bức vẽ đó chính là Diệp Thành. 

 “Chính Dương Tông, các ngươi nhiều tiền đấy, ta cũng không biết được mình lại giá trị thế này đâu”, Diệp Thành cười lạnh lùng, vì số tiền thưởng mà hắn cũng phải tặc lưỡi ngỡ ngàng. 

 “Mười viên linh đan năm vân, chín mươi nghìn linh thạch, mười nghìn món binh khí thượng phẩm, ba bộ công pháp, ba bộ huyền thuật. Chẹp, chẹp, lần này Chính Dương Tông chơi lớn đây”, không chỉ Diệp Thành mà đến cả những người nhìn thấy tờ giấy này đều phải tặc lưỡi. 

 “Có điều nói thì cũng phải, khả năng chiến đấu của Diệp Thành không phải nói chơi, tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên chết trong tay hắn không phải ít nữa”, có người tặc lưỡi lên tiếng, “người bình thường sẽ không dại gì mà đối đầu với hắn, người dám bắt hắn thì tu vi ít nhất cũng phải đạt tới cảnh giới Chuẩn Thiên”. 

 “Đây là lời nói thật, vả lại một hai tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thì cũng chưa dễ gì đã làm được gì hắn”, có người tặc lưỡi lên tiếng, “nhớ hôm đó, hơn ba mươi tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, cả nghìn tu sĩ ở cảnh giới Không Minh bị hắn giết chết. Nếu theo mức độ này mà tính toán thì tiền thưởng mà Chính Dương Tông đưa còn ít”. 

 “Ta thích nghe câu này”, Diệp Thành xoa cằm lên tiếng 

 “Chúng ta không bàn tới thực lực, chỉ nói về thân phận trước. Hắn là Đan Thánh, ta nghe nói rồi, vì để cứu hắn mà người của Đan Thành đều chiến đấu đến mức thê thảm. Đối đầu với hắn chính là đối đầu với Đan Thành, mà tốt nhất là không nên đối đầu với Đan Thành”. 

 “Theo ta thấy thì đừng nên dại dột”, một người chép miệng ý tứ sâu xa: “Tên đó chính là tên có thù ắt báo, đến cả nữ nhân là người thương trước kia mà hắn còn trói đi, một tên mặt dày như vậy tốt nhất không nên đụng vào, nếu có thể giết chết hắn thì tốt, còn nếu không thể giết chết được hắn thì đừng làm gì sẽ tốt hơn”. 

 Nghe vậy, Diệp Thành bất giác nhìn người vừa lên tiếng từ đầu tới chân, hắn toát ra một luồng sức mạnh kì lạ, thế rồi tên kia nhanh chóng bay đi, vẽ nên một đường vòng cung tuyệt đẹp trên bầu trời. 

 Qua rất lâu mới nghe thấy tiếng động ầm vang và tiếng la hét tức tối. 

 Diệp Thành vỗ tay, hắn tiến vào cổ thành. Không biết bọn họ mà biết người thanh niên mà bọn họ vừa nhìn thấy là Diệp Thành thì sẽ có biểu cảm thế nào. 

 “Nhờ Truyền Tống Trận ở đây, không tới ba canh giờ là có thể vào được Đông Nhạc”, Diệp Thành cứ thế ngó lơ những ánh mắt phía sau, bước vào trong thành rồi tiến về phía trung tâm, trong lúc đi, hắn không quên tính toán lộ trình của mình. 

 “Thánh chủ”, không lâu sau đó, một giọng nói vang lên trong thần hải của Diệp Thành. 

 Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày, nói chính xác hơn thì hắn đang tìm nơi phát ra âm thanh kia. 

 Đó là một quầy hàng bán rượu và trà , người truyền âm cho hắn chính là ông chủ của sạp đó, đây là một lão già tu vi không cao, ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, nhưng trong cổ thành này thì tu vi của ông ta cũng được coi là cao rồi. 

 Mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng quả nhiên bá đạo. 

 Diệp Thành thầm trầm trồ, không ngờ Nhân Hoàng còn có cứ điểm tình báo trong cổ thành xa xôi này. 

 Nghĩ vậy, hắn phất vạt áo, hắn vờ như không có gì, tìm cho mình một vị trí thoải mái trước sạp hàng. 

 “Đông Nhạc vừa truyền tin đến, phân điện thứ ba, thứ tám của Chính Dương Tông đã bao vây nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc”, lão già cao tuổi vừa truyền âm vừa cung kính rót cho Diệp Thành một chén trà, ông ta diễn rất nhập vai, cho dù là ai nhìn vào cũng không dám tin đây là một tu sĩ ở cảnh giới Không Minh. 

 “Binh lực của hai điện”, nghe truyền âm của ông ta, kể cả là Diệp Thành cũng không khỏi cau mày. 

 Nên biết rằng nhà Thượng Quan dù có mạnh nhưng thực lực cũng không chênh lệch nhiều so với Chính Dương Tông, Chính Dương Tông phái cả binh lực của hai điện ra mặt chứng tỏ muốn diệt luôn nhà Thượng Quan Thế Gia trong lần này. 

 Nghĩ vậy, Diệp Thành cảm thấy có phần áy náy. 

 “Người của chín…chín phân điện lớn và từ cảnh giới Không Minh đổ lên, toàn…toàn bộ đều tham chiến?”, lúc này, lão già dù che đậy rất tốt nhưng không khỏi bất ngờ, ông ta rót trà đổ ra bên ngoài: “Thánh…Thánh Chủ, trận thế này có phải hơi…hơi lớn rồi không?” 

 “Vì giảm thiểu thương vong, ta cần thực lực áp chế tuyệt đối”, Diệp Thành nói rất thong dong, khoé miệng nở nụ cười, “hiếm khi Chính Dương Tông tặng cho ta một miếng mồi béo bở, muốn ăn thì phải ăn cho bằng hết, cơ hội thế này không phải lúc nào cũng có”. 

 “Ta hiểu rồi”, lão già rót cho khách một chén trà sau đó quay người rời đi. 

 “Thành Côn, lễ lớn của ông ta nhận rồi”, phía này, Diệp Thành lại lần nữa nhếch miệng cười tôi độc, hắn đứng dậy đi về phía trung tâm của cổ thành.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.