Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng các đệ tử và trưởng lão của Hằng Nhạc Tông đã thay áo bào mới. 

 Nhìn từ trên cao xuống có thể thấy người đông nườm nượp như từng con suối, tất cả đều đang đi về phía đại điện Hằng Nhạc Tông, không chỉ đệ tử và trưởng lão nội môn mà ngay cả đệ tử và trưởng lão ngoại môn cũng tới. 

 Hôm nay là ngày trọng đại, là lễ đăng cơ chưởng giáo đời thứ chín của Hằng Nhạc. 

 Lúc này, các đệ tử và trưởng lão đã xếp thành hai hàng hai bên chín trăm chín mươi chín bậc thang mây dưới đại điện Hằng Nhạc Tông. 

 Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành mặc áo choàng trắng chậm rãi bước lên thang mây, dáng người cao lớn, thẳng tắp, bước đi vững vàng, vẻ mặt hắn bình thản như giếng cổ không một gợn sóng, mái tóc đen không có gió cũng tự tung bay, mang theo khí chất của bậc Hoàng đế. 

 Nhìn Diệp Thành, đệ tử và trưởng lão ở hai bên thang mây đều lộ vẻ cảm khái. 

 Một năm trước, Diệp Thành trong mắt bọn họ vẫn chỉ là đệ tử thực tập cảnh giới Ngưng Khí của ngoại môn Hằng Nhạc. 

 Một năm sau, Diệp Thành trong mắt bọn họ đã là chưởng giáo của Hằng Nhạc, mà ánh mắt khinh miệt khi ấy cũng đều trở thành kính sợ vào giờ phút này. Sức chiến đấu, tiếng tăm và vinh quang của hắn khiến bọn họ đều phải ngước nhìn. 

 Khoảng cách một trời một vực như vậy khiến ai cũng cảm thấy không chân thực. 

 Mới một năm mà như cả một đời! 

 Chỉ một năm, vương triều đã sụp đổ! 

 “Lần này đổi đời rồi!”, Tư Đồ Nam tặc lưỡi cảm thán. 

 “Hắn làm chưởng giáo thì chúng ta có thể yên tâm ra oai rồi”, Hùng Nhị sờ cằm, nói một câu đầy ẩn ý. 

 “Quá trình này, người duy nhất mà hắn không thẳng được chính là ta”, Tạ Vân hất đầu, vuốt tóc. 

 Mọi người nghe vậy đều nhìn Tạ Vân như nhìn kẻ ngốc, hắn ta đang nói chuyện cuộc thi ở ngoại môn hả? Ngươi còn có mặt mũi mà nói? Nhìn người ta đi, lại nhìn đến ngươi, đều là đệ tử của Hằng Nhạc sao ngươi lại thành ra thế này? 

 Xuỳ! 

 Tạ Vân không cho là vậy, chỉnh lại quần áo, vẻ mặt vẫn rất tự hào, nếu mang chuyện này đi khoe thì cực kỳ có mặt mũi. 

 “Ngươi vẫn thu hút ánh nhìn như thế”, Tề Nguyệt lặng lẽ nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ phức tạp, khoé miệng mang theo sự tự giễu. Khi đó cô ta kiêu ngạo, có lẽ chưa bao giờ nghĩ đệ tử mà mình coi thường sẽ có thành tựu như ngày hôm nay! 

 “Woa, đẹp trai quá”, Dạ Vô Tuyết nhìn mà si mê, ánh mắt lấp lánh. 

 Không chỉ cô ta mà rất nhiều nữ đệ tử của Hằng Nhạc đều có vẻ mặt này, anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân cũng yêu anh hùng, huống hồ là anh hùng cái thế Diệp Thành? 

 Bên dưới, trước đại điện bậc cuối cùng của thang mây, nhìn Diệp Thành từng bước từng bước đi lên, không ít trưởng lão cũng cảm khái! 

 “Nhìn hắn, ta lại nhớ đến ngươi năm đó!”, mọi người đều nhìn về phía Dương Đỉnh Thiên. 

 “Già rồi, già rồi”, Dương Đỉnh Thiên xua tay mỉm cười, nhưng nhìn Diệp Thành làm sao ông không nghĩ tới mình năm đó. Năm đó ông cũng khí thế hừng hực, hăng hái như Diệp Thành, cũng thu hút ánh nhìn như Diệp Thành, mấy chục năm chỉ như một thoáng, tựa như giấc mơ. 

 “Đúng thế! Già rồi”, mọi người đều bật cười, vuốt râu cười rất thoải mái: “Đây là thời đại của bọn trẻ”. 

 “Diệp Thành của ta”, Sở Linh cười ngọt ngào, ánh mắt mê ly, say sưa. 

 “Tỷ, tỷ có nhìn thấy không?”, cười một lúc, Sở Linh nhìn về hư không phương Bắc. 

 “Ở tuổi này mà đã có tư thái của một bậc Hoàng đế, Đại Sở thống nhất chỉ là chuyện sớm muộn!”, Thiên Tông Lão Tổ nhẹ nhàng vuốt râu, mỉm cười rất hài lòng. 

 “Chúng ta sẽ từng bước từng bước chứng kiến một vị Hoàng đế quật khởi”, Chung Giang cũng cười. 

 “Tâm Tâm, cô đừng chỉ nhìn hắn, nhìn ta một lần đi!”, bên này, Long Nhất nở nụ cười ngốc nghếch nhìn Mộ Dung Diệu Tâm, điều đáng nói là cái đầu trọc hếu của hắn ta bóng loáng lạ thường. 

 “Cút”, Mộ Dung Diệu Tâm đen mặt lườm tên này, nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt Lã Hậu của Long Nhất, đã rất nhiều lần cô muốn xông lên bóp chết tên vô liêm sỉ này ngay tại chỗ. 

 “Mỹ nữ, ta thích cô, cô làm thê tử của ta đi!”, Long Ngũ sờ cái đầu trọc của mình, nhìn một nữ tử mặc áo trắng rồi nói vô cùng thẳng thắn. Cái đầu trọc của hắn ta còn sáng hơn cả đầu Long Nhất, giống như cái bóng đèn. 

 Lại nhìn sang nữ tử áo trắng, đây chẳng phải Đông Phương Ngọc Linh – phong chủ của Ngọc Linh Phong sao? 

 “Ngươi bị điên à!”, Đông Phương Ngọc Linh lườm Long Ngũ cháy mắt, từ lúc tên đầu trọc Long Ngũ này từ đâu xuất hiện, cô đã nghe lời này của hắn ta không dưới tám trăm lần. 

 “Ta không điên, phía dưới của ta rất lớn, ta…” 

 “Cút”. 

 “Hằng Thiên sư đệ, dành chút thời gian đánh hai tên này một trận đi!”, Hằng Nhạc Chân Nhân ở bên này vuốt râu liếc nhìn hai tên không biết xấu hổ Long Nhất và Long Ngũ. 

 “Anh hùng quả nhiên có suy nghĩ giống nhau”, phía Hằng Thiên Thượng Nhân cũng vuốt râu nói một câu rất nghiêm túc. 

 Không biết vì sao nhìn cái đầu trọc của hai tên, tay họ lại ngứa ngáy một cách khó hiểu, nếu hôm nay không phải lễ đăng cơ thì có lẽ họ đã xách hai tên ra ngoài đánh một trận thoả thích rồi. 

 Khi mấy người đang nói nhảm thì Diệp Thành đã từng bước đi lên. 

 Thấy vậy, mọi người đều hít sâu một hơi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, đây là thời khắc trang trọng, uy nghiêm. 

 “Xin chào các vị sư tổ, sư bá, sư thúc”, Diệp Thành quỳ một gối trên đất. 

 “Đệ tử Hằng Nhạc Diệp Thành, ta lấy thân phận chưởng giáo đời thứ tám của Hằng Nhạc truyền lại kiếm lệnh chưởng giáo cho con. Bắt đầu từ hôm nay, con sẽ là chưởng giáo đời thứ chín của Hằng Nhạc, hy vọng con tuân thủ đường đạo, không quên tâm ban đầu, dẫn dắt Hằng Nhạc phát triển tiến về phía trước, hoàn thành tâm nguyện thống nhất Đại Sở của các thế hệ tiền bối Hằng Nhạc…” 

 Khi giọng nói uy nghiêm, mạnh mẽ của Dương Đỉnh Thiên vang lên giữa đất trời, một luồng sáng từ trên trời chiếu xuống, hoá thành lệnh bài được thần mang bao quanh lơ lửng trước mặt Diệp Thành. 

 “Đệ tử nhận lệnh”, Diệp Thành hít một hơi sâu, hai tay cầm lấy lệnh bài. 

 “Hay”, ngay sau đó, bên dưới truyền đến tiếng hô vang dội. 

 Tiếp nữa, những âm thanh thế này nối tiếp theo tạo thành từng làn sóng thuỷ triều, rung chuyển đất trời. 

 Có thể thấy lúc này tâm trạng ai cũng phấn khởi, khí huyết sục sôi, nhìn thấy Diệp Thành, bọn họ nhìn thấy tương lai tươi sáng, thanh niên đã rất nhiều lần làm nên kỳ tích này sẽ đưa họ lên đến đỉnh vinh quang. 

 Những gì mọi người muốn, những gì mọi người hy vọng! 

 Nhìn từng cánh tay giơ lên, nghe tiếng hô hét của mọi người, phía Dương Đỉnh Thiên, Hằng Nhạc Chân Nhân, Thiên Tông Lão Tổ đều hít vào một hơi, các trưởng lão dường như trẻ ra mấy tuổi. 

 Những người này chính là nội gián mà các thế lực lớn của Nam Sở gài vào Hằng Nhạc. 

 Hai ngày qua Hằng Nhạc gây ra động tĩnh lớn như vậy, tin tức khiến mọi người kinh hãi liên tiếp truyền ra, chấn động cả Đại Sở. 

 Nhưng điều bọn họ lo lắng là: không truyền được tin tình báo ra ngoài. 

 Trước khi phía Diệp Thành giành lại Hằng Nhạc đã sắp xếp cẩn thận, chín tầng kết giới bao phủ Hằng Nhạc Tông chỉ để trưng thôi sao? Đương nhiên không phải! Kết giới ấy đừng nói là người, cho dù muốn truyền âm ra ngoài cũng không thể.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.