Chương trước
Chương sau
An, ma, ni, hum… 

 Chẳng mấy chốc những dòng kinh văn khó hiểu vang lên giữa đất trời, âm thanh uy lực mạnh mẽ, rất cổ xưa, tất cả đều phát ra từ miệng của Diệp Thành và đạo thân của hắn. 

 Lúc này bốn người đã ngồi xếp bằng, chắp tay, tướng mạo trang nghiêm, toàn thân phát ra Phật quang, lúc này họ như không phải bốn người nữa mà là bốn vị Phật. 

 A! 

 Phật âm vừa vang lên, những kẻ quan sát ở bốn phương đều ôm đầu, đa số đều là kẻ có tu vi yếu, Phật âm mà Diệp Thành và đạo thân của hắn đọc ra như có ma lực tối thượng khiến bọn họ không thể chống lại, rất nhiều người đã nghe đến mức ngây ngẩn cả người. 

 Lùi lại! 

 Ngay sau đó, người xem chiến từ bốn phía lần lượt lùi lại, nhìn Diệp Thành với vẻ sợ hãi: “Phật âm thật mạnh mẽ”. 

 “Đó… Đó là thần thông gì vậy?”, rất nhiều người đã lộ ra vẻ sợ hãi, bởi vì Phật âm đó quá đáng sợ, chứa đầy ma lực vô tận, một khi bị kéo vào chắc chắn sẽ bị độ hoá. 

 “Bí thuật độ ma của nhà Phật”, không ít lão tu sĩ đã nheo mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc cùng kiêng kỵ. 

 “Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú”, Thái Hư Cổ Long trong cơ thể Doãn Chí Bình cũng biến sắc. 

 Nó đã nhìn ra Diệp Thành thi triển loại thần thông nào, cũng biết rõ độ bá đạo của thần thông ấy. Trong trí nhớ truyền thừa của nó có một số hình ảnh rời rạc về Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú này. 

 Chỉ là nó có một số ký ức về Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú, nhưng lại không biết sử dụng thần thông này. 

 “Tiểu tử này có lai lịch gì chứ? Huyết mạch Thánh thể, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, ma đạo, Thần Thương, Đại Nhật Như Lai…”, ánh mắt Thái Hư Cổ Long khiếp sợ, với định lực của nó mà cũng phải ngạc nhiên cảm thán trước thủ đoạn của Diệp Thành. 

 A! 

 Khi nó còn đang ngỡ ngàng thì trên hư không đã vang lên tiếng kêu đau đớn của Doãn Chí Bình. 

 Nhìn ra xa thì thấy cơ thể hắn ta đã bị xích sắt phù văn trói chặt, toàn thân bị những chữ vàng nhỏ chừng móng tay bao quanh, Độn Giáp Thiên Tự xếp thành hàng có quy luật, từng tầng từng tầng bao vây hắn ta ở giữa. 

 Loáng thoáng có thể thấy được sức mạnh ác ma và khí tức ác sát quanh người hắn ta đang nhanh chóng bị hao mòn. 

 Ngoài ra, linh hồn Thái Hư Cổ Long, tinh khí, chân nguyên, linh lực, ác niệm, tà niệm của hắn ta cũng đang bị độ diệt. Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú tấn công toàn diện, khó lòng phòng bị. 

 A! 

 Tiếng gào thét của Doãn Chí Bình càng thêm thê thảm, hai mắt đỏ như máu, khuôn mặt méo mó, hắn ta điên cuồng lao vào cầm cố nhưng đều không được như ý nguyện, lần nào cũng bị Phật âm uy lực và Phật tự kim sắc chặn lại. 

 Phụt! 

 Doãn Chí Bình xông vào cấm cố, Diệp Thành cũng không ngừng ho ra máu. 

 Hắn cũng phải hứng chịu phản phệ của Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú, thần thông vô thượng của nhà Phật này có tác dụng độ ma, mà hiện tại trong người hắn cũng có ma huyết, hắn lại đang ở trong trạng thái ma đạo, cho dù người thi triển thần thông này là bản thân hắn thì hắn cũng vẫn ở dưới ánh Phật quang. 

 Giờ phút này cứ khí tức ác sát nào quanh người hắn nhiễm Phật quang thì cũng bị mài mòn, chỉ là tốc độ chậm hơn Doãn Chí Bình rất nhiều mà thôi. 

 Chậc chậc chậc! 

 Trước bức màn nước trong đại điện Thiên Huyền Môn, Phục Nhai nhìn cảnh này lại không khỏi tặc lưỡi: “Dám thi triển Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú trong trạng thái ma đạo, tiểu tử này đúng là người đầu tiên trong lịch sử”. 

 “Vậy nên sẽ có ngày hắn phải gánh lấy kết cục thê thảm do mình tự tạo ra”, Đông Hoàng Thái Tâm mỉm cười ung dung. 

 “Mẹ kiếp, thoát ra khỏi trạng thái ma đạo đi đã, tên ngu ngốc này”, khi hai người họ nói chuyện thì tiếng mắng chửi của Thái Hư Cổ Long ở thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông đã vang lên trong đầu Diệp Thành: “Ngươi tự tìm cái chết đấy à? Ngươi cũng đang trong trạng thái ma đạo, cũng sẽ phải hứng chịu phản phệ từ Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú đấy”. 

 “Ta hết cách rồi”, Diệp Thành hộc máu, nhưng vẫn niệm chú: “Thoát khỏi trạng thái ma đạo, sức chiến đấu của ta sẽ giảm đi rất nhiều. Khi ấy ta sẽ không thể ngăn được Doãn Chí Bình, ta chỉ có thể liều mạng cùng hắn thôi. Không độ diệt được sức mạnh ác ma của hắn thì không thể đánh hắn trở lại trạng thái ban đầu, không đánh được hắn trở lại trạng thái ban đầu thì ta không thể giết được hắn”. 

 “Cách này của ngươi là hại mình hại người đấy”. 

 “Ta cũng không còn cách nào khác”, vẻ mặt Diệp Thành đã bắt đầu trở nên vặn vẹo: “Cho dù chiến đấu đến mức độ diệt hết ma huyết trong cơ thể, ta cũng phải diệt được sức mạnh ác ma của hắn, sức mạnh đó quá cường hãn khiến ta thấy sợ hãi”. 

 “Ta thật sự hối hận vì đã truyền Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú cho ngươi”, Thái Hư Cổ Long day mạnh đầu mày: “Ta có thể nói với ngươi một cách rất có trách nhiệm rằng, dù ngươi thắng trận này thì ngươi cũng phải trả cái giá thảm khốc, bởi vì… ngươi đã bị Đại Nhật Như Lai để ý rồi”. 

 “Là sao?”, Diệp Thành đột nhiên nhíu mày. 

 “Đánh trước đi! Đừng phân tâm”, Thái Hư Cổ Long thở dài: “Đánh xong, ta sẽ giải thích cặn kẽ cho ngươi”. 

 A! 

 Khi hai người đang nói chuyện thì tiếng gào khóc thảm thiết của Doãn Chí Bình lại vang lên trên hư không của Loạn Cổ Thương Nguyên. 

 Giờ phút này, khí tức ác sát trên người hắn ta đã bị tiêu diệt hơn một phần tư, ánh sáng ác ma cũng nhanh chóng mờ đi, thậm chí tâm trí hắn ta cũng bị một sức mạnh cường đại mà bí ẩn xâm chiếm. 

 Quan trọng nhất là vì Phật âm áp chế nên hắn ta không thể tập trung sức mạnh đột phá giam cầm do Diệp Thành tạo ra. 

 Làm sao để phá! Làm sao để phá! 

 Doãn Chí Bình gào thét trong lòng nhưng cũng mang theo hy vọng, hy vọng Thái Hư Cổ Long trong cơ thể có thể chỉ cho mình cách phá. 

 “Cố gắng chống đỡ”, Thái Hư Cổ Long hít một hơi thật sâu, nhìn Diệp Thành và ba đạo thân của hắn. 

 Giờ phút này chính nó cũng bất lực. 

 Nó cũng từng nghĩ để Doãn Chí Bình phong ấn sức mạnh ác ma, như vậy áp chế từ Tịnh Thế sẽ giảm đi rất nhiều. 

 Nhưng nếu là vậy thì Doãn Chí Bình sẽ thoát khỏi trạng thái ma đạo, sức chiến đấu sẽ giảm đi rất nhiều, đến lúc đó sẽ bị Diệp Thành hoàn toàn áp chế, muốn phá được giam cầm là điều không thể. 

 Vậy nên nó chỉ có thể bảo Doãn Chí Bình cố gắng chống đỡ, cho đến khi Diệp Thành bị Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú độ diệt ma đạo trên người, khi ấy sức chiến đấu của Diệp Thành sẽ giảm mạnh, Doãn Chí Bình mới có cơ hội sống. 

 “Vậy thì liều thôi!”, Doãn Chí Bình rống lên một cách man rợ, vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn như ác ma: “Ta muốn xem xem ngươi độ diệt ma tâm của ta trước hay là ngươi tự độ diệt ma huyết của ngươi trước”. 


 Hắn biết rõ nhất tình trạng của mình, huyết ma trong cơ thể hắn cùng lắm chỉ nhiều chừng nắm tay trẻ con, nhưng trái tim ác ma của Doãn Chí Bình lại hội tụ sức mạnh ác ma thuần tuý, cực kỳ mạnh mẽ. Nếu cứ đấu thế này, hắn sẽ không đấu lại Doãn Chí Bình, một khi thoát khỏi trạng thái ma đạo thì hắn không phải đối thủ của hắn ta. 

 Tình huống lúc này là điều hắn chưa nghĩ tới, hắn đã nghĩ tới tất cả những khả năng có thể xảy ra nhưng chưa bao giờ nghĩ tới trái tim ác ma trong người Doãn Chí Bình, cũng chính vì biến số này mới khiến người luôn tự tin vào khả năng bất khả chiến bại cùng cấp của mình là hắn cũng phải khổ sở. 

 Nghĩ đến đây, Diệp Thành đột nhiên ngẩng đầu, Tiên Luân Nhãn nhắm chuẩn Doãn Chí Bình, ấn ký Tiên Luân trên đồng tử của hắn bắt đầu chuyển động. 

 Tiên Luân Thiên Đạo, mở!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.