Chương trước
Chương sau
Hú, hú…! 

 Giữa đất trời, tiếng lệ quỷ kêu gào thảm thiết. 

 Nếu nhìn từ hư không có thể thấy biển màu huyết sắc rợp đất trời vô cùng kinh người còn cảnh tượng phía sau Doãn Chí Bình càng khiến cho người ta phải kinh ngạc. 

 Ma đạo, mở! 

 Trong tiếng bàn tán xôn xao, một âm thanh dứt khoát vang vọng giữa hư không. 

 Tiếp đó như có tiếng lệ quỷ thét gào không ngừng, xung quanh hắn hình thành nên một vòng xoáy, luồng sát khí hiển hiện. 

 Hình thái của hắn đã thay đổi, giữa trán có một đạo ma văn hiển hiện, đôi mắt đỏ ngầu, trong đôi mắt hiện lên vẻ bạo tàn và khát máu, mái tóc trắng cũng dần chuyển thành màu đỏ. 

 Hú, hu hu…! 

 Tiếng lệ quỷ vẫn gào thét điên cuồng, sát khí cuộn trào lấy hắn làm trung tâm hình thành nên một vòng xoáy cuốn lấy cát vàng. 

 Lại là ma! 

 Tiếng xôn xao tiếp tục vang lên. 

 “Chỉ sợ ngươi không lộ ma đạo thôi”, thấy Diệp Thành hiện ra với hình thái như vậy, Linh Chân Thượng Nhân trong hư không bật cười lạnh lùng vì Diệp Thành lộ ma đạo trước mặt mọi người, ông ta càng danh chính ngôn thuận kêu gọi tất cả mọi người giết Diệp Thành. 

 Vả lại ông ta cũng đã làm như vậy từ lâu rồi. 

 Khi Diệp Thành lộ thân phận thực sự ông ta sẽ âm thầm liên hệ với những kẻ mạnh có mặt tại hiện trường trừ ma vào đúng thời điểm. 

 “Lại lần nữa lộ ma đạo, lần này ngươi còn không chết?”, phía Chính Dương Tông, nhóm người phía Chính Dương Lão Tổ cười tôi độc. 

 “Đan Thần…”, trong dám người, Đan Nhất nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn sang Đan Thần. 

 “Hắn là Đan Thánh”, Đan Thần không nói rõ ràng nhưng lại nói câu này, ấy vậy mà chỉ một câu nói lại chứng minh tất cả, đó chính là Đan Thần đã đưa ra một quyết định nào đó. 

 “Con của ta không phải ma”, phía này, Hạo Thiên Huyền Chấn lạnh giọng gằn lên, sức mạnh bên trong cơ thể ngưng tụ lại, chuẩn bị giúp Diệp Thành che chắn lại uy thế của bên thứ ba. 

 Cảnh tượng hiện giờ quả thực khiến người ta phải kinh ngạc, hai người xuất sắc nhất trong lớp thanh niên, một người đứng đầu bảng Phong Vân, một người đứng thứ hai trên bảng Phong Vân, một người là kí chủ, một người là sát thần, cả hai đều hoá ma. 

 Rầm! Rầm! Rầm! 

 Trong tiếng bàn tán xôn xao, Doãn Chí Bình đã bước ra, toàn thân ma khí bao quanh, mỗi một luồng khí đều rất nặng, mỗi lần hắn hạ bước chân xuống đều khiến hư khôg rung chuyển. 

 “Diệp Thành, ngươi thật khiến ta hưng phấn”, Doãn Chí Bình khoan khoái hít môi luồng khí huyết sắc, hắn cười tôi độc, u quang huyết sắc bao trùm đôi mắt. 

 “Ngươi giấu lâu như vậy thật khiến ta phải bất ngờ”, so với Doãn Chí Bình, mặc dù Diệp Thành cũng ở trạng thái ma đạo nhưng lại không ham muốn giết chóc như Doãn Chí Bình, thần thái của hắn vẫn rất bình lặng, uy lực mạnh mẽ trấn áp cả thiên địa. 

 “Cho nên ngươi sẽ chết rất thảm”, Doãn Chí Bình cười tôi độc, hắn đột nhiên vung tay, biển màu máu kia đột nhiên cuộn trào về phía Diệp Thành nhấn chìm Diệp Thành trong đó. 

 Cùng lúc này, Thái Hư Long Hải cũng hiển hiện trấn áp hư không ở một hướng khác cuốn về phía Diệp Thành. 

 Thấy vậy, khí huyết Diệp Thành sục sôi, biển tinh hải vàng kim cuộn trào, sát khí ngút trời đấu chọi lại với biển Thái Hư Long Hải. 

 Tiếp đó, hắn nhẩm niệm triệu gọi tiên hoả và thiên lôi. Tiên hoả hoá thành biển lửa, thiên lôi hoá thành biển sấm sét, biển lửa và biển sấm sét dung hoà với nhau tạo ra sức mạnh kinh người. 

 Rầm! 

 Có lẽ vì uy lực của biển lửa và biển thiên lôi quá mạnh nên một phần hư không sụp đổ. 

 Tấn công! 

 Sau tiếng hô của Diệp Thành, biển thiên lôi và biển lửa cuộn trào về phía biển huyết sắc của Doãn Chí Bình, cứ thế chặn lại đường đi của phần biển kia. 

 Rầm! Rầm! 

 Biển tinh hải màu vàng kim đối kháng với Thái Hư Long Hải, biển lửa và biển thiên lôi đối kháng với biển huyết sắc, tiếng rung rầm trời, hư không, không gian hư vô đều nứt lìa từng tấc một. 

 Ôi trời! 

 Thấy cảnh tượng hoành tráng này, rất nhiều người quan sát trận chiến bị ép lùi về tứ phương, đây đúng là trận chiến không vừa, một khi bị cuốn vào trong thì chắc chắn sẽ nhận cái kết thảm khốc. 

 Ma long đạo thiên! 

 Không lâu sau đó, tiếng gằn của Doãn Chí Bình vang vọng khắp đất trời. 

 Sau tiếng hô của hắn, từng con rồng màu đỏ huyết cứ thế gào thét về phía Diệp Thành, số lượng nhiều không thể đếm nổi, choán lấp cả mặt đất và bầu trời, mỗi một con rồng đều mang theo luồng khí tàn bạo, mạnh mẽ vô cùng. 

 Vạn kiếm triều tông! 

 Diệp Thành lập tức vung kiếm chỉ về một hướng, vô số kiếm khí hiện ra, mỗi một đạo kiếm khí đều mang theo sấm sét và tiên hoả, âm thanh chói tai, mỗi một đạo đều có sức mạnh đâm xuyên khủng khiếp. 

 Phụt! Phụt! Phụt! 

 Ngay lập tức, kiếm khí của Vạn Kiếm Triều Tông và long khí của Ma Long Đạo Thiên va chạm vào nhau, từng đạo kiếm khí nứt lìa còn ma long cũng bị trảm diệt, cảnh tượng đẫm máu. 


 Gừ! Gừ! Gừ! 

 Ngay sau đó, từng tiếng gầm gào vang lên, một ma long ấn khổng lồ to cả trăm trượng lơ lửng bên trên cái lồng kia, bên trên còn có long khí huyết sắc bao quanh, mỗi một đạo đều nặng tựa núi non. 

 Đây chính là Thái Hư Long Cấm nhưng lại lấy Thái Hư Long Hồn làm gốc, hỗn hợp với sức mạnh của tâm ma, hoà hợp với phong ấn, cấm cố và long cấm của thái hư long hồn mang theo uy lực mạnh hơn trước đó và rõ ràng là không cùng đẳng cấp. 

 “Ta đã chịu thiệt một lần, lại bị lừa hai lần, ngươi cho rằng lần thứ ba có tác dụng tới ta sao?”, Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn nghịch thiên xông lên, Đan Tổ Long Hồn lập tức bay ra khỏi thần hải chặn lại ma long ấn đang giáng xuống.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.