Chương trước
Chương sau
Bùm! Đùng! Đoàng! 

 Hư không lại vang lên tiếng nổ, Thái Hư Long Hải của Doãn Chí Bình và Kim Sắc Tinh Hải của Diệp Thành lần lượt sụp đổ trong cuộc đối đầu. 

 Giết! 

 Thái Hư Long Hải vừa sụp đổ, Doãn Chí Bình đã vồ lấy Diệp Thành như một con dã thú, vung ra chín đạo thần long. 

 Phá! 

 Diệp Thành hừ lạnh, huyễn hoá ra đại thủ màu vàng, giữa lòng bàn tay và ngón tay còn có triện văn lưu chuyển, một chưởng quét ngang hư không, nghiền chín đạo thần long của Doãn Chí Bình thành tro bay. 

 Thái Hư Chỉ! 

 Lúc này nhất chỉ của Doãn Chí Bình đã đâm xuyên không gian hư vô. 

 Vẻ mặt Diệp Thành vẫn không thay đổi, hắn đột nhiên xoay người sang một bên, tránh nhất chỉ u mang này, sau đó trở tay hất văng Doãn Chí Bình rồi đuổi tới như một đạo thần mang, kiếm Xích Tiêu trong tay càng rung lên dữ dội. 

 Phong Thần Quyết! 

 Tốc độ của Diệp Thành cực nhanh, thân hình như gió gần như không thấy bóng dáng, nhất kiếm phong thần được gia trì thêm sức mạnh của sấm sét, mang theo sức huỷ diệt xuyên thấu bắn thẳng về phía Doãn Chí Bình. 

 Uỳnh! 

 Doãn Chí Bình đang bay ngược đột nhiên khựng lại, không gian hư vô dưới chân nứt ra, thấy nhất kiếm của Diệp Thành lao tới, hắn ta vội vàng kết thủ ấn. 

 Thái Hư Động! 

 Sau tiếng hô, một vòng xoáy hố đen xuất hiện trước mặt hắn ta để giải quyết mối nguy hiện tại. 

 Tiên Luân Thiên Đạo! 

 Diệp Thành đột nhiên mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, nhắm chuẩn Thái Hư Động, vòng xoáy Tiên Luân lập tức làm cho Thái Hư Động mất tác dụng. 

 Thấy thế, vẻ mặt Doãn Chí Bình thay đổi đáng kể. 

 Keng! 

 Sau tiếng kiếm rung, Diệp Thành đâm một kiếm vào ngực Doãn Chí Bình, nếu Doãn Chí Bình không sử dụng Thái Hư Na Di dịch chuyển vị trí tấn công thì nhát kiếm đó đã đâm xuyên chân mày hắn ta. 

 A! 

 Doãn Chí Bình gầm thét dữ tợn, ngẩng đầu hất Diệp Thành ra, mà hắn ta vốn đã bị thương nặng nên cũng nhanh chòng bị đẩy lùi. 

 Đi đâu! 

 Diệp Thành lấy chiến mâu Vu Hoàng ra, dung hợp rất nhiều bí pháp trong đó rồi ném mạnh về Doãn Chí Bình đang lùi lại. Chiến mâu Vu Hoàng rung lên như một đạo thần mang, uy lực vô song. 

 Cố định! 

 Doãn Chí Bình hét lên, sử dụng bí pháp cố định hư không, chiến mâu Vu Hoàng cũng bị ngăn lại. 

 Bát Hoang Trảm! 

 Nhưng cuộc tấn công dữ dội hơn bây giờ mới tới, Diệp Thành lao lên, tay cầm Bá Long Đao, một đao chém ra đao mang màu vàng khổng lổ mấy chục trượng, toàn bộ hư không nứt toác. 

 Nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt Doãn Chí Bình lộ ra vẻ hung dữ, hai tay cầm kiếm, đột nhiên giơ cao qua đầu chặn lại. 

 Cheng! 

 Đao mang màu vàng của Diệp Thành đập mạnh vào sát kiếm trong tay Doãn Chí Bình, đao và kiếm va chạm phát ra âm thanh kim loại va chạm. 

 Rầm! 

 Doãn Chí Bình bị chém nửa quỳ trên đất, phun ra một búng máu. 

 A! 

 Doãn Chí Bình đầu tóc bù xù ngửa mặt lên trời gầm thét, gắng gượng đứng dậy, chém vỡ đao mang màu vàng. 

 “Diệp Thành, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết”, Doãn Chí Bình lại hét lên tiếng nữa, trên đầu hắn ta có một đạo thần long bay vút lên trời, còn có tiếng rồng gầm hùng hồn, cả người hắn ta như ngọn lửa cháy, khí thế lại tăng vọt. 

 “Không ngờ hắn lại bị ép phải thiêu đốt sức mạnh của linh hồn Thái Hư Cổ Long”, các vị tiền bối bất giác nheo mắt. 

 “Vậy nên sức chiến đấu của hắn lại một lần nữa vượt qua Diệp Thành rồi”. 

 “Trận chiến ngày càng thú vị”. 

 Giết! 

 Chiến! 

 Khi mọi người bàn tán xôn xao, Doãn Chí Bình và Diệp Thành lại hét lên lần nữa, cùng lao về phía đối phương. 

 Doãn Chí Bình đốt cháy sức mạnh của linh hồn Thái Hư Cổ Long, sức chiến đấu tăng vọt một cấp, mà Diệp Thành mở trạng thái ma đạo, sức chiến đấu cũng tăng lên một cấp, có thể nói đây là sức chiến đấu đỉnh cao nhất từ khi hắn tu luyện đến giờ. 

 Thái Hư Long Ấn, Cửu Chuyển Phong Thiên! 

 Phong Thần Kiếm Quyết, Bát Hoang Lôi Trảm! 

 Chư Thiên Vạn Cảnh, Thái Hư Quy Nhất! 

 Thần Hoả Sấm Sét, Nhất Tiễn Cách Thế! 

 Thái Hư Vô Cực, Thiên Táng Thần Phạt! 

 Hỗn Thiên Tạo Hoá, Liệt Trận Tề Tiên! 

 Bùm! Đùng! Đoàng! 


 “Lâu lắm rồi không thấy hậu bối có trận chiến nào kinh thiên động địa thế này”. 

 “Toàn tung chiêu lớn như vậy, linh lực của họ là vô hạn à?”, không ít người kinh hãi nhìn hai người, họ mới chỉ ở cảnh giới Không Minh thôi, nếu lên tới cảnh giới Chuẩn Thiên thì chắc vô địch thiên hạ! 

 “Tên nào cũng lợi hại! Chậc chậc chậc…”, trong đại điện Thiên Huyền Môn, Phục Nhai cảm thán nhìn vào màn nước trước mặt: “Bọn hắn đánh với nhau chắc mười ngày nửa tháng cũng không xong mất!” 

 “Thế nào rồi cũng có ngày kết thúc”, Đông Hoàng Thái Tâm vừa tỉa móng tay vừa thản nhiên nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.