Chương trước
Chương sau
Sau khi tiễn Liễu Dật và phía Chu Ngạo rời đi, Diệp Thành và nhóm Dương Đỉnh Thiên lần lượt tới bên trong đại điện của cổ thành Thiên Thu. 

 “Chẹp, chẹp…vị thần của chúng ta quay về rồi”, Diệp Thành vừa đặt một chân vào trong đại điện liền nghe từng tiếng tặc lưỡi vang lên, còn từ “thần” trong lời nói của mọi người là sát thần hay là “thần lừa” thì cũng không biết được. 

 “Chiêu này của tiểu hữu đúng là lừng danh cả Nam Sở”, lão tổ nhà họ Tô chép miệng nhìn Diệp Thành. 

 “Cũng bình thường thôi ạ”, Diệp Thành nói rồi không quên chỉnh lại cổ áo. 

 “Lần này tính toán sai lầm rồi”l Sở Linh Ngọc vừa nhàn nhã sửa sang móng tay vừa lên tiếng. 

 “Thất sách, thất sách nghiêm trọng”, Diệp Thành cười ái ngại, “con cũng không ngờ Cơ Tuyết Băng lại có thể phá được phong ấn của con, nếu không thì con đã phế cô ta từ lâu rồi”. 

 “Ta có thể cho rằng ngươi không nhẫn tâm không?”, Hồng Trần Tuyết vừa soi gương chỉnh tóc vừa điềm tĩnh nói. 

 “Người nói gì thế chứ, con thực sự muốn phế đi cô ta”. 

 “Cái này thì chúng ta tin, đến cả người thương trước kia mà còn dám trói lại, nhận được tiền rồi còn không thả người, người thế này thì việc gì cũng có thể làm ra được”. 

 “Sao ta lại cảm thấy như mọi người đang chửi con thế nhỉ?”, Diệp Thành bắt đầu sầm mặt lại. 

 “Nói gì thế chứ? Ta đang khen ngươi mà”. 

 “Được rồi”, khi mấy người còn đang đùa cợt thì Thiên Tông Lão Tổ thêm lời, “vào chuyện chính”. 

 Nói tới chuyện chính, tất cả đều nghiêm túc hẳn, người đang sửa móng tay thôi không sửa nữa, người đang soi gương cũng vội cất đi, người đang trêu ghẹo ngừng ngay tức khắc, tất cả đều tắt đi nụ cười. 

 “Tình hình có phần hơi phức tạp rồi”, Thiên Tông Lão Tổ nhìn Diệp Thành. 

 “Tiền bối xin cứ nói”. 

 “Hôm qua ở Bắc Sở vừa có tin ngoài Sát Thủ Thần Triều ra thì một thế lực thần bí và mạnh mẽ khác bắt đầu có hành động rồi”, Thiên Tông Lão Tổ nói, “theo tin tìn báo có lẽ là Quỷ Tộc từng bị Thiên Táng Hoàng trấn áp”. 

 “Nam Sở cũng có một thế lực thần bí mạnh mẽ xuất thế”, Hồng Trần Tuyết tiếp lời, “và có một điểm chắc chắn đó là bọn họ là Huyết Tộc từng bị Thần Hoàng năm xưa trấn áp”. 

 “Không kì lạ”, Diệp Thành xoa cằm trầm ngâm: “Cho dù là Sát Thủ Thần Triều, Quỷ Tộc hay Âm Minh Thánh Vực, Huyết Tộc thì đều là thế lực cổ xưa dị thường, tro tàn lại cháy là chuyện trong dự liệu, một ngày trước ta đã gặp ba tên tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Quỷ Tộc”. 

 “Ngươi đã giao chiến với người của Quỷ Tộc?”, tất cả mọi người đều tỏ ra khác thường. 

 “Đây không phải là việc trọng điểm”, ngón tay Diệp Thành gõ gõ vào mặt bàn theo tiết tấu, “quan trọng đó là chúng ta cần phải nhanh chóng đoạt được Hằng Nhạc Tông về tay, hình thế của Nam Sở sẽ ngày càng phức tạp hơn khi có thêm nhiều thế lực và chủng tộc khủng khiếp xuất thế, chúng ta cần tập hợp lực lượng đủ mạnh trong khoảng thời gian ngắn nhất để ứng phó với biến cố có thể ập tới bất cứ lúc nào”. 

 “Ta cho rằng chúng ta khai chiến với Hằng Nhạc Tông được rồi”, Chung Giang trầm ngâm vuốt râu: “Chín phân điện đã truyền tin về các lão bối của Hằng Nhạc Tông đã pháp người đi điều tra việc hỗn loạn của tam tông”. 

 “Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông cũng vậy”, Chung Quy nói tiếp: “Làn sóng trói người dần chìm xuống, sự tập trung của bọn họ bắt đầu hướng về cuộc hỗn chiến của tam tông”. 

 “Vậy thì khai chiến”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu. 

 “Cứ thế mà đánh sao?”, tất cả mọi người nhìn Diệp Thành. 

 “Không phải vậy”, Diệp Thành khẽ lắc đầu: “Ta sẽ lấy thân phận của Tần Vũ công khai khiêu chiến với Doãn Chí Bình ở Cổ Thương Nguyên”. 

 “Công khai khiêu chiến?”, tất cả mọi người đều cau mày, “đánh như vậy thì thân phận thật sự của ngươi rất có khả năng sẽ…., tới lúc đó tam tông, thậm chí là các thế lực ở Nam Sở đều có khả năng sẽ phái kẻ mạnh tới, hậu quả sẽ vượt qua tầm kiểm soát của chúng ta”. 

 “Binh pháp có kế tên là giương đông kích tây”, Diệp Thành mỉm cười, “cái ta cần là hiệu quả như vậy, mục đích chính là kéo theo sự tập trung của tứ phương, quan trọng nhất chính là phía Thông Huyền sẽ vì sự an toàn của Doãn Chí Bình nên nhất định sẽ phái kẻ mạnh đi, Hằng Nhạc Tông không có sự trấn thủ của bọn họ thì mọi người sẽ dễ dàng dành được”. 

 “Vậy Doãn Chí Bình sẽ ứng chiến sao?”, mọi người đều nhìn sang Diệp Thành. 

 “Đương nhiên”, không đợi Diệp Thành lên tiếng, Dương Đỉnh Thiên đã nói trước, giọng điệu chắc nịch: “Sự ngông cuồng của hắn đã vượt qua sự tưởng tượng của chúng ta, nếu không thì cũng sẽ không có trận hỗn chiến của tam tông”. 

 “Sư bá nói phải”, Diệp Thành mỉm cười: “Ta là đệ tử xếp thứ hai trên bảng Phong Vân, hắn là đệ tử xếp đầu tiên, hắn không thể nào để cho một kẻ uy hiếp đến sự thống trị địa vị của mình tồn tại trên đời”. 

 “Cho dù hắn đi thì ngươi chắc chắn kẻ mạnh của tam tông sẽ không ra tay với ngươi chứ?” 

 “Về điểm này thì ta từng nghĩ tới rồi”, Diệp Thành lại bắt đầu gõ bàn có nhịp điệu: “Ta dám chắc trước khi ta và Doãn Chí Bình chưa phân thắng bại thì kẻ mạnh của tam tông sẽ không ra tay, đặc biệt là Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông, cho dù ta hay Doãn Chí Bình chết thì chỉ có lợi chứ không có hại với bọn họ cho nên bọn họ sẽ kiềm hãm lẫn nhau cho tới khi ta và Doãn Chí Bình phân thắng bại mới ra tay”. 

 “Đã vậy thì chúng ta sẽ tiếp ứng cho ngươi”, Chung Quy hít vào một hơi thật sâu. 

 “Không cần, không cần”, Diệp Thành xua tay cười nói: “Yên tâm, hơn ba mươi tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, cả nghìn tu sĩ ở cảnh giới Không Minh không giết chết ta được, ta có tự tin sẽ bảo đảm tính mạng an toàn”. 

 “Đây không phải chuyện nói chơi đâu”. 

 “Ta hiểu, việc mọi người cần làm là tập hợp toàn bộ lực lượng, nhân lúc ta và Doãn Chí Bình đại chiến để dành lại Hằng Nhạc Tông, thương vong càng ít càng tốt, nhanh chóng khống chế những lão bối ở lại Hằng Nhạc Tông để tiện kiểm soát Hằng Nhạc Tông, một khi thành công thì sẽ đóng cửa Hằng Nhạc Tông, nhớ rõ, không được thả bất cứ ai, dù chỉ là một người”. 

 Nói tới đây, Diệp Thành nhìn sang Dương Đỉnh Thiên: “Sư bá, hôm đó người nhất định phải có mặt”. 

 “Cái này thì ta hiểu”, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười gật đầu: “Mặc dù ta chỉ là tiền chưởng giáo nhưng ít nhiều cũng vẫn có danh tiếng của mình, những ngày nay hành động của Doãn Chí Bình đã khiến cho cả Hằng Nhạc Tông vô cùng phẫn nộ, sự trở lại của chúng ta chính là tia hi vọng cho mọi người”. 

 “Vậy sau khi đoạt được Hằng Nhạc Tông thì sao?”, lão tổ nhà họ Tô nhìn tất cả mọi người, ánh mắt dừng lại trên người Diệp Thành: “Phía Thông Huyền liệu có chấp nhận ngươi quay lại?” 

 “Người khác thì con không biết nhưng Thông Huyền chắc chắn là không”, Diệp Thành không do dự, hắn mỉm cười nói: “Về điểm này thì chưởng môn sư bá hiểu hơn ai hết”. 

 “Không sai”, Đạo Huyền Chân Nhân thêm vào: “Những ngày nay mọi hành vi của Doãn Chí Bình sư thúc sư bá thật sự không biết sao? Nếu không phải Doãn Chí Bình là kí chủ với độ hoà hợp chín phần thì e rằng đã bị phế rồi”. 

 “Nói trắng ra thì hiện giờ Hằng Nhạc Tông chính là một đống bùn lầy”, Thiên Tông Lão Tổ than thở: “Bọn họ để Doãn Chí Bình sống và bảo vệ hắn vì Hằng Nhạc Tông hiện giờ không thể tìm được một người đấu lại được với hắn, còn sự trở lại của Diệp Thành sẽ phá vỡ thế cục này, so với Doãn Chí Bình thì Diệp Thành càng có tư cách làm thống soái của tam quân hơn”. 

 “Vậy thì vấn đề không phải lớn”, mọi người cười nói. 

 “Vậy thì bắt tay vào chuẩn bị thôi”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.