Chương trước
Chương sau
Đùng! Đoàng! 

 Dưới bầu trời vẫn vang lên tiếng sấm sét, nhưng lần này đã nhanh chóng ngừng lại. 

 Sấm sét và vân vụ tản đi, lộ ra khung cảnh bị tàn phá tiêu điều, vùng trời này sau khi bị sấm sét gột rửa đã trở nên hoang tàn, còn có vết nứt không gian đang tiếp tục lan ra. 

 Tiên Luân Thiên Đạo, mở! 

 Khi mọi người còn đang ngỡ ngàng, Diệp Thành đã sử dụng bí thuật Tiên Luân trốn vào hố đen không gian. 

 Ngay sau đó, mọi người phản ứng lại lập tức đuổi theo, nhất là kẻ mạnh của ba tông, bọn chúng muốn chắc chắn rằng Diệp Thành đã chết mới cam tâm. 

 Hàng nghìn người tìm kiếm một cái vòng tròn chu vi mấy chục nghìn trượng trong hư không nhưng cũng không tìm thấy bóng dáng của Diệp Thành, lúc này mọi người mới tụ tập lại với nhau, xác nhận rằng Diệp Thành đã chết dưới thiên kiếp mới an tâm. 

 “Thanh Vân, sau này bớt giở trò đi”, các cao thủ của Chính Dương Tông đều nhìn phía Thanh Vân Lão Tổ với vẻ mặt u ám. Vừa rồi chẳng phải Thanh Vân Tông còn đuổi giết Thánh nữ của bọn họ đó sao? 

 “Chưởng giáo của ta không sao là còn may, nếu có vấn đề gì thì các ngươi cứ chờ đấy”, cao thủ của Hằng Nhạc cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm cao thủ của Thanh Vân Tông. 

 “Vậy tốt nhất các ngươi hãy tự cầu phúc đi”, Thanh Vân Lão Tổ cười khẩy, phất tay áo dẫn người nhà mình rời đi. 

 Sau khi bọn họ đi, Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông lại đối đầu, bởi vì lúc trước kẻ mạnh của Chính Dương Tông cũng đuổi giết Doãn Chí Bình, nếu không phải bọn họ tới kịp thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. 

 “Các ngươi muốn đánh thì chúng ta sẽ theo bất cứ lúc nào”, Thông Huyền Chân Nhân hừ lạnh, dẫn cao thủ của Hằng Nhạc đi. 

 “Thanh Vân, Hằng Nhạc, sớm muộn gì các ngươi cũng bị Chính Dương ta thâu tóm”, Chính Dương Lão Tổ cười nhạo, cũng không cần thiết phải ở lại đây nữa, đám người lần lượt bước vào hư không bay vụt qua bầu trời như Thần hồng. 

 Nhưng khi rời đi, Cơ Tuyết Băng vẫn nhìn lướt qua vùng đất hoang tàn này. 

 Cô ta tận mắt chứng kiến thiên tài tuyệt thế chết trong lúc độ thiên kiếp, không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy hơi phức tạp, kẻ năm lần bảy lượt chọc giận cô ta, kẻ năm lần bảy lượt cứu cô ta khỏi hiểm nguy đã chết, tâm trạng cô ta khó nói thành lời. 

 “Được rồi, không bắt được người”, sau khi kẻ mạnh của ba tông rời đi, những người hợp lực bắt Diệp Thành cũng lần lượt bỏ đi. 

 Sau khi bọn họ đi, những người theo dõi trận chiến cũng giải tán, không còn kịch hay nữa, bọn họ ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì. 

 Nhưng trong vở kịch này bọn họ cũng phải trả giá rất đắt, hầu như ai cũng bị thương, còn có không ít người bị sét đánh thành tro bay dưới lôi kiếp! Đi hóng chuyện lại còn mất mạng. 

 Chẳng bao lâu, đất trời đã chìm vào im lặng. 

 Nhưng Nam Sở, Bắc Sở và cả Đại Sở lại không hề yên bình. 

 Dưới bầu trời toàn là những tiếng thở dài, tặc lưỡi và cảm thán. 

 “Thiên tài có một không hai như vậy mà chết đúng là quá đáng tiếc”, rất nhiều vị tiền bối già đều thầm thở dài. 

 “Kẻ vô liêm sỉ như vậy chết cũng đáng”, nhưng lại có nhiều người căm hận mắng mỏ. 

 “Hèn thì hèn, vô liêm sỉ thì vô liêm sỉ, nhưng người lợi hại như vậy khắp Đại Sở này cũng không tìm được người thứ hai! Ta thấy cái danh sát thần Tần Vũ này cũng chỉ xứng với một mình hắn”, có người lên tiếng cảm thán. 

 “Hắn sẽ không có chuyện gì chứ!”, trong thành cổ Thiên Thu, phía lão tổ nhà họ Tô đều nhìn Hồng Trần Tuyết. 

 “Đây, ngọc bài linh hồn của hắn vẫn còn nguyên vẹn, chứng tỏ hắn vẫn sống”, Hồng Trần Tuyết xoè tay cho mọi người thấy ngọc bài linh hồn màu vàng. 

 Đất trời im ắng. 

 Trong hố đen không gian, Diệp Thành thân thể tàn tạ lặng lẽ lơ lửng ở đó. 

 Hắn đã không còn hình dáng con người nữa, hay nói chính xác hơn là một vũng máu thịt lẫn lộn, nhưng may mà hắn vẫn còn khí tức, chỉ cần còn khí tức là tốt rồi, tu sĩ chỉ cần linh hồn không phân tán thì dù chỉ còn một giọt máu cũng có thể khôi phục lại được, đó chỉ là vấn đề thời gian. 

 Rắc! Rắc! 

 Ngay sau đó, âm thanh va chạm của xương vang lên, trên thân thể gần như tàn phế của Diệp Thành bốc lên làn khói xanh, vết thương trên người lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đồng thơi cơ thể máu thịt nát bươm cũng một lần nữa sinh ra xương máu mới dưới tác dụng của Man Hoang Luyện Thể. 

 Man Hoang Luyện Hồn! 

 Khi luyện thể, Diệp Thành lại hô lên một tiếng, bí pháp luyện hồn vô thượng cũng được hắn sử dụng song song. 

 Như vậy, tiên hoả giúp hắn luyện thể, thiên lôi giúp hắn luyện hồn, cơ thể và linh hồn của hắn được tái sinh niết bàn cùng một lúc. 

 Chẳng mấy chốc, từng túi đựng đồ bay ra, có tới gần hai mươi triệu linh thạch lơ lửng xung quanh, trong hố đen không gian không có linh khí, hắn lại bị cắt đứt liên hệ với phân thân, chỉ có thể dựa vào cách này để hấp thụ bổ sung cho cơ thể. 

 Rắc! Rắc! 

 Gần hai mươi triệu linh thạch nổ tung, linh lực dồi dào tuôn ra, lấy Diệp Thành làm trung tâm hình thành một vòng xoáy linh lực cực lớn, rót vào cơ thể hắn thông qua những lỗ chân lông. 

 Lúc này, cơ thể Diệp Thành như một cái động không đáy, liên tục hấp thu linh lực từ linh thạch, cơ thể dưới tác dụng của Man Hoang Luyện Thể, linh hồn dưới tác dụng của Man Hoang Luyện Hồn, kinh kỳ bát mạch đã đứt, tứ chi bách hải thủng lỗ chỗ đều cùng lúc vọt lên một đỉnh cao mới. 

 Thời gian chậm rãi trôi qua. 

 Gầm! Gầm! Gầm! 

 Chẳng mấy chốc, từng tiếng gầm vang lên, lấy thân thể hắn làm trung tâm. 

 Sau đó năm ảo ảnh to lớn vây quanh thân thể Diệp Thành, đó là dị tượng hư ảo, thần long bay lượn, bạch hổ gầm gừ, phượng hoàng rít gào, huyền vũ mở đường, kỳ lân gầm thét. 

 Ngoài ra, trên Đại La Thần Đỉnh còn có thiên âm đại đạo đan xen vang vọng, sau khi được thiên kiếp gột rửa, hắn lại càng trở nên phi phàm. 

 Không biết Diệp Thành ngồi xếp bằng bao lâu mới tỉnh lại. 

 Tuy nhiên sự thay đổi của hắn vẫn rất lớn, thân thể nát bươm đã nguyên vẹn như trước, toàn thân tản ra hào quang, còn có rất nhiều dị tượng huyền diệu như ẩn như hiện, khí tức dồi dào kèm theo tiếng rồng gầm trầm thấp, thân thể hắn được tiên hoả bao phủ tựa như đúc ra từ hoàng kim, gân thép cốt sắt, vô cùng bá đạo. 

 Phù! 

 Diệp Thành thở ra một hơi khí đục thật dài rồi mở mắt, hai tia sáng sắc bén lập tức bắn ra, hai mắt hắn cũng trở nên cực kỳ thâm thuý. 

 “Cảm giác lột xác thật sảng khoái”, Diệp Thành xoay khớp cổ, nụ cười thoáng qua trên khoé môi, cảm nhận được sức mạnh dồi dào cuộn trào trong cơ thể mang đến cho hắn cảm giác sảng khoái chưa từng có. 

 Trong lòng thầm nghĩ như vậy, Diệp Thành đã đứng lên, nhìn chung quanh hố đen không gian đen kịt một vòng. 

 Lần này lại là Tiên Luân Thiên Đạo cứu hắn. 


 Hắn vẫn nhớ lần trước hắn di chuyển chưa tới ba mươi nghìn trượng trong hố đen không gian mà sau khi ra ngoài, vì sự chênh lệch của không gian mà cuối cùng hắn đã tới một nơi cách địa điểm ban đầu hơn tám triệu dặm. 

 Vậy nên lần này hắn đã thông minh hơn, đánh chết cũng không di chuyển, không di chuyển thì khoảng cách chênh lệch sẽ giảm bớt, hơn nữa hố đen không gian nguy hiểm rình rập bốn bề, không nên di chuyển thì hơn. 

 Tiên Luân Thiên Đạo, mở! 

 Sau tiếng hô của hắn, vòng xoáy lại xuất hiện còn hắn thì biến mất ở đây.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.