Chương trước
Chương sau
Bùm! Đùng! Đoàng! 

 Khi kẻ mạnh từ bốn phía đang trên đường tới, trận chiến giữa Diệp Thành, Cơ Tuyết Băng và Doãn Chí Bình vẫn diễn ra gay cấn. 

 Lúc này Doãn Chí Bình đã rơi vào thế bất lợi, với sức chiến đấu của hắn ta mà cũng không đỡ được đòn tấn công của Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng khi hai người liên thủ, ngay từ lúc đầu hắn ta đã bị đánh lùi, mỗi lần định đáp trả đều bị đánh lui trở lại. 

 A! 

 Không biết đến lúc nào, tiếng gào thét của Doãn Chí Bình vang vọng cả đất trời, hắn ta tung ra một chưởng đánh về phía Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng. 

 Đầu tóc hắn ta bù xù, khuôn mặt dữ tợn, không còn nụ cười giễu cợt như lúc trước nữa. 

 Đại Thiên Long Ấn! 

 Cửu Chuyển Huyền Thiên! 

 Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đồng thời ra tay, ai cũng sử dụng thần thông cái thế, phá vỡ chưởng ấn của Doãn Chí Bình, ngay cả Doãn Chí Bình cũng bị đẩy lùi loạng choạng, mỗi bước lùi lại đều khiến hư không vỡ ra. 

 Huyền Linh Thần Quyết! 

 Cơ Tuyết Băng lại ra tay, nhất kiếm chém ra thần mang, bắn thẳng về phía chân mày của Doãn Chí Bình. 

 Thái Hư Động! 

 Doãn Chí Bình ổn định bước chân, lòng bàn tay xuất hiện một vòng xoáy, hút trọn thần mang của Cơ Tuyết Băng, nói chính xác hơn là di chuyển thần mang của cô ta vào hố đen không gian. 

 Tiếp chiêu đi! 

 Diệp Thành tiến lên, tay cầm Bá Long Đao chém từ trên cao xuống, cực kỳ dứt khoát, mạnh mẽ. 

 Thấy vậy, Doãn Chí Bình dữ tợn rút Thái Hư Long Kiếm ra, nhất kiếm chém vỡ đao mang màu vàng từ trên cao ập xuống của Diệp Thành, chính Diệp Thành cũng bị lùi lại một bước. 

 Doãn Chí Bình vừa định tiến lên nhưng lông mày chợt cau lại, hắn ta đột nhiên nhìn về hướng khác, bởi vì Cơ Tuyết Băng đã ra chiêu lớn. 

 Nhìn ra xa thì thấy một chiếc linh gương khổng lồ cao hơn trăm trượng, sừng sững giữa đất trời, toả ra huyền quang rực rỡ sáng chói, mà Cơ Tuyết Băng đã hoá thân thành người trong gương. 

 “Cửu Thiên Huyền Linh Gương”, có vẻ Doãn Chí Bình cũng biết bí pháp này, hơn nữa cũng hiểu rõ sự đáng sợ của nó. 

 Hắn ta vốn đang định tấn công Diệp Thành chợt quay lại đột ngột lao về phía Cơ Tuyết Băng. 

 “Đi đâu?”, Diệp Thành đương nhiên sẽ không cho hắn ta cơ hội phá huỷ chiêu lớn của Cơ Tuyết Băng, hắn bước lên cản đường hắn ta, một đao chém ra tạo thành chiêu lớn chí mạng. 

 “Khốn kiếp”, vẻ mặt Doãn Chí Bình dữ tợn, nhưng lại không thể không đỡ lại, hắn ta không ngừng vung tay, thần thông cái thế liên tục xuất hiện. 

 Bùm! Đùng! Đoàng! 

 Lúc này, đất trời vốn đã không yên ắng lại càng trở nên ầm ĩ. 

 Trên hư không, hai người như hai con súc sinh, phát động một cuộc đối đầu về bí thuật. 

 Diệp Thành có căn nguyên Hoang Cổ Thánh Thể, khí huyết ngút trời, sức mạnh sinh mệnh dồi dào, lại được phân thân liên tục truyền đại địa tinh nguyên và sức mạnh tinh tú nên hắn có thể thoải mái thi triển bí pháp. 

 Doãn Chí Bình cũng rất lợi hại, không chỉ có linh hồn Thái Hư Cổ Long mà còn có Thái Hư Cổ Long Chú, loại chú ấn này cực kỳ ác độc, có thể hấp thu bổ sung từ người mang chú, giúp hắn ta thi triển bí pháp một cách thoải mái. 

 Hai người đều đang trong trạng thái đỉnh phong, màn đối đầu bí thuật cũng rất hào hùng, lộng lẫy, bao phủ khắp đất trời. 

 Chậc chậc chậc! 

 Kẻ xem từ tứ phương nhìn thấy cảnh tượng này đều bất giác tặc lưỡi: “Hai người này là súc sinh ư? Tung ra đại chiêu chí mạng thế này, linh lực phải dồi dào nhường nào!” 

 “Nếu là cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất bình thường, cho dù có đan hải thì cũng cạn kiệt linh lực từ lâu rồi”. 

 “Nếu không sao lại nói bọn họ lợi hại chứ? Ai cũng ghê gớm!” 

 “Gương Hoá Vạn Thiên, Cửu Chuyển Huyền Linh”, giữa những tiếng bàn tán, Cơ Tuyết Băng hoá thân thành người trong gương đã hô lên, cô ta vung tay chỉ vào Doãn Chí Bình đang chiến đấu với Diệp Thành ở nơi xa. 

 Ùng! 

 Đột nhiên Cửu Thiên Huyền Linh Gương rung lên dữ dội. 

 Sau đó có tiếng sát kiếm vang lên, một đạo thần mang bắn ra từ trong gương, quanh thần mang được thần quang ba màu bao phủ, mang theo uy lực huỷ diệt, đâm xuyên không gian hư vô, bắn thẳng tới Doãn Chí Bình. 

 Cảm nhận được sự đáng sợ của thần mang đó, Doãn Chí Bình đang đối đầu với Diệp Thành chợt lộ vẻ kinh hãi. 

 Thái Hư Động! 

 Doãn Chí Bình lại vung tay lên, vòng xoáy kết nối với hố đen không gian xuất hiện, di chuyển thần mang của Cơ Tuyết Băng vào đó. 

 “Ngươi coi là ta không tồn tại đấy à?”, Diệp Thành lại lao tới, vung ra một chiêu bá đạo. 

 “Chết tiệt”, vẻ mặt Doãn Chí Bình gớm ghiếc dữ tợn, nếu ngăn cản đao mang của Diệp Thành thì hắn ta chắc chắn sẽ bị thần mang của Cơ Tuyết Băng làm cho bị thương, nếu ngăn thần mang của Cơ Tuyết Băng thì rất có thể hắn ta sẽ bị Diệp Thành chém chết tại chỗ. 

 Trong chớp mắt, hắn ta chợt lùi lại, muốn tranh thủ thời gian để tránh hai chiêu này. 

 Phong ấn! 

 Diệp Thành một tay tạo kết ấn, thi triển bí pháp giam giữ, phong ấn hư không chu vi nghìn trượng xung quanh. 

 Doãn Chí Bình đang cấp tốc lùi lại chợt dừng bước. 

 Keng! 

 Thần mang ba màu của Cơ Tuyết Băng đã lao đến, Doãn Chí Bình vừa phá được trói buộc đã lập tức trúng chiêu, dù có bí pháp Thái Hư Na Di nhưng hắn ta vẫn bị thương, trước ngực bị đâm thủng một lỗ. 

 “Các ngươi thật đáng chết”, Doãn Chí Bình gầm lên dữ dội, vẻ mặt vặn vẹo như ác ma. 

 Ngay lập tức có thần quang le lói quanh quẩn nơi đầu mày hắn ta. 

 Sau đó thần huy bay ra, lao vút lên bầu trời, nhìn kỹ thì đó là một tấm bản đồ rực rỡ. 

 Quang hoa loé lên, bản đồ khổng lồ chợt mở ra, rộng vài trăm trượng, dài trên nghìn trượng, giống như thác nước bạc trút từ trên trời xuống, vô cùng chói mắt trong màn đêm đen. 

 Bản đồ có chiều dọc từ Nam đến Bắc, chiều ngang từ Đông sang Tây, được đại thần thông lạc ấn mà thành, mênh mông bát ngát, mỗi một ngọn núi, một dòng sông, một toà thành cổ trên đó đều được đánh dấu hết sức rõ ràng. 

 Tuy chỉ là một tấm bản đồ nhưng Diệp Thành có cảm giác ở trước mặt nó bản thân cực kỳ nhỏ bé, bởi vì nó thật sự quá hùng vĩ, đồ sộ. 

 “Cửu Châu Huyền Thiên Đồ”, lúc này, trong số những người xem chiến đã có vị tu sĩ già phát hiện ra, hai mắt lấp lánh nhìn bản đồ to lớn. 

 “Tiền bối, Cửu Châu Huyền Thiên Đồ là gì vậy ạ?” 

 “Đó là Cửu Châu Huyền Thiên Đồ do Thần Hoàng đúc ra từ những cuộc chinh chiến Đại Sở năm xưa sao?” 

 “Nói chính xác thì là một phần của Cửu Châu Huyền Thiên Đồ”, có vị lão tiền bối đạo pháp cao thâm lên tiếng giải thích: “Cửu Châu Huyền Thiên Đồ là bản đồ bao gồm toàn bộ Đại Sở, năm đó Thần Hoàng Huyền Thần quy tiên, Đại Sở Huyền Tông nội loạn, Cửu Châu Huyền Thiên Đồ cũng bị chia cắt cùng với sự tan rã của Đại Sở Huyền Tông. Bản đồ chúng ta đang nhìn thấy có lẽ chỉ là bản đồ Nam Sở, phần còn lại không biết đã lưu lạc đến nơi nào”. 

 “Đó không chỉ là bản đồ mà còn là pháp khí”, có người hít sâu một hơi, ánh mắt đầy vẻ kính nể và thán phục. 

 “Pháp… Pháp khí?” 

 Bùm! 

 Giữa những làn sóng xôn xao, Cửu Châu Huyền Thiên Đồ chấn động một hồi, uy thế kinh thiên động địa chợt xuất hiện, cả khoảng hư không đều sụp đổ. 


 “Cửu Châu Huyền Thiên Đồ”, Cơ Tuyết Băng nghiêm nghị nhìn bản đồ to lớn dựng thẳng trên hư không. 

 “Pháp khí do bí tổ tam tông chế tạo ra, quả nhiên không phải trò đùa”, khí huyết trên người Diệp Thành lại bốc lên, hắn đứng vững lại, kinh ngạc nhìn Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, hắn đã nghe Dương Đỉnh Thiên nói về nó từ trước, nhưng bây giờ tận mắt trông thấy vẫn khiến hắn mở mang tầm mắt. 

 “Trấn áp cho ta”, trong tiếng hô kinh ngạc từ tứ phía, Doãn Chí Bình giận dữ gào thét vang vọng khắp bầu trời. 

 Ngay lập tức, Cửu Châu Huyền Thiên Đồ lại chấn động, uy thế kinh người lại xuất hiện, mặt đất cũng nứt ra.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.