Chương trước
Chương sau
“Hằng Nhạc Tông, mang tiền đến núi Khung Sơn chuộc người”. 

 “Hằng Nhạc Tông, mang tiền đến núi Hoa Sơn chuộc người”. 

 “Hằng Nhạc Tông, mang tiền đến núi Thanh Sơn chuộc người”. 

 “Hằng Nhạc Tông, mang tiền đến núi Long Sơn chuộc người”. 

 Khi những âm thanh này liên tiếp vang lên, Nam Sở vừa yên bình chưa được một khắc đã lại sục sôi. 

 “Không đi nữa, lần này thật sự không đi nữa”, khán giả đã mệt mỏi muốn chết, ai cũng xua tay. 

 “Một đám súc sinh không chịu dừng”. 

 “Thật náo nhiệt, lão tử đi đường xá xa xôi cũng không thất vọng”, Nam Sở lại có thêm một nhóm người, đại khái đều từ Bắc Sở chạy đến hóng chuyện, hơn nữa đều là nhóm người cực kỳ nhàn rỗi. 

 Một ngày mới, một cuộc đấu tranh mới lại bắt đầu. 

 Doãn Chí Bình tức giận hạ lệnh nghiêm, không quy định bắt người nhà nào, chỉ cần là người của Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông thì đều bắt hết, không chừa một ai. 

 Tại đây, phía Chung Quy đã nhận được tiền chuộc, tâm trạng thoải mái trở về thành cổ Thiên Thu. 

 Tiếp theo đây bọn họ không cần quấy rối nữa, bởi vì bọn họ đã thành công làm loạn Nam Sở, cũng thành công khiến ba tông của Nam Sở tức tối, không cần họ làm gì thêm thì ba tông cũng sẽ thay phiền nhau bắt người. 

 Dần dần, tình hình ngày càng gay gắt. 

 Tại sao lại nói như vậy? Còn không phải vì đệ tử của tam tông đều đã được gọi về tông môn sao? Vì thế mục tiêu của ba tông lại chuyển sang các trưởng lão, họ cũng chỉ chọn những trưởng lão có tu vi không mạnh, nhưng lại không thể không đưa tiền chuộc. 

 Sóng gió tiếp tục thì tình hình này còn lâu mới kết thúc. 

 Bị bắt một thời gian, bọn họ cũng trở nên khôn ngoan hơn, từng mệnh lệnh được ban xuống, trưởng lão có tu vi không mạnh đều bị cấm túc trong tông môn, ngoan ngoãn ở nhà, không có chuyện gì không được ra ngoài dạo chơi, bị bắt còn phải bỏ tiền ra chuộc. 

 Kể từ đó, ngày thường đâu đâu cũng thấy đệ tử và trưởng lão của ba tông, nhưng bây giờ lại chẳng còn ai. 

 Không trói được người thì phải làm sao, đành trói Thánh tử, Thánh nữ của các gia tộc phụ thuộc nhà ngươi thôi. 

 Lần này ba tông thật sự đã bị chọc giận, đặc biệt là Chính Dương Tông hụt tiền khá nhiều, bọn họ dứt khoát phái cao thủ đi bắt người, tu vi yếu nhất cũng là cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, trong đó còn có hai cảnh giới Chuẩn Thiên. 

 Ý của họ quá rõ ràng, số tiền nhà ta mất sẽ lấy lại từ nhà ngươi. 

 Kết quả là, một vòng giao tranh mới lại bắt đầu, ba tông thực sự không biết xấu hổ, lão tổ của tông môn cũng bị phái đi, nhưng không phải đánh nhau mà là bắt người, hành động càng lúc càng thuần thục. 

 Hơn nữa không chỉ ba tông mà rất nhiều cao thủ ẩn mình cũng tham gia. 

 Các ngươi đều không biết xấu hổ, vậy chúng ta giữ liêm sỉ làm gì nữa? Trước đây không làm được chuyện thế này, bây giờ còn ai thèm quan tâm? 

 Dưới bầu trời, tốp người túm năm tụm ba lần lượt dừng lại, ai cũng gãi đầu, nhìn một lúc lại xoa cằm. 

 Những người này cơ bản đều là cao thủ hợp sức bắt Diệp Thành, mấy ngày nay thậm chí họ còn chẳng tìm được bóng dáng của hắn, nhưng lại nghe nói người của ba tông và người của các gia tộc lớn bị bắt, hơn nữa tiền chuộc còn không ít. 

 “Bắt người kiếm tiền rất nhanh, còn đi tìm Tần Vũ làm gì nữa!”, không ít người đã xắn tay áo lên. 

 Đột nhiên, đội hình đi bắt người chợt trở nên đông đúc hơn, đó chính là những cao thủ hợp sức đi bắt Diệp Thành. 

 Giờ phút này ai còn tâm trí đi tìm Diệp Thành nữa, có thời gian không bằng đi bắt vài người rồi tống tiền! Tuy tiền chuộc không nhiều bằng bắt Diệp Thành, nhưng ruồi dù nhỏ cũng là thịt! Bắt nhiều thì tiền cũng kiếm được nhanh hơn. 

 “Nhà họ Lý, mang tiền đến núi Khung Sơn dẫn người nhà ngươi về”. 

 “Hằng Nhạc Tông, mang tiền đến núi Hoa Sơn dẫn người nhà ngươi về”. 

 “Nhà Nam Cung, mang tiền đến núi Thanh Sơn dẫn người nhà ngươi về”. 

 “Chính Dương Tông, mang tiền đến núi Long Sơn dẫn người nhà ngươi về”. 

 “Nhà họ Triệu, mang tiền đến núi Khung Sơn dẫn người nhà ngươi về”. 

 “Nhà họ Chu, mang tiền đến núi Hoa Sơn dẫn người nhà ngươi về”. 

 “Thanh Vân Tông, mang tiền đến núi Thanh Sơn dẫn người nhà ngươi về”. 

 Mấy ngày nay, những âm thanh thế này chưa bao giờ dừng lại. 

 Nam Sở bùng nổ, cơn lốc quét thẳng đến Bắc Sở, Bắc Sở cũng bùng nổ, cả Đại Sở đều bùng nổ. 

 Một điện ở Bắc Sở, rất nhiều thế gia, ba tông ở Nam Sở, rất nhiều cao thủ ẩn mình, rất nhiều lão tổ thế gia tu luyện đều tham gia. 

 Điều quan trọng nhất là những thế lực, cao thủ này đều không quan tâm kẻ bị bắt là người nhà ai, chỉ cần nhìn thấy là bắt, bắt xong mang đi đòi tiền chuộc, nhận tiền chuộc xong lại đi bắt tiếp, ngươi bắt, ta cũng bắt, kiếm tiền nhanh mà! 


 Chính bản thân hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ có kết quả thế này. 

 Mục đích ban đầu của hắn là làm nhiễu loạn tầm nhìn của ba tông bằng cách bắt người, chuyển hướng sự chú ý của bọn họ, ai ngờ sự việc ngày càng rắc rối, đến giờ lại không kiêng nể gì thế này. 

 “Hay là ta lại tìm người đánh cho hắn một trận nhé?”, trong đại điện Thiên Huyền Môn, nhìn Diệp Thành qua màn nước, Phục Nhai vuốt râu nghiêm túc hỏi. 

 “Ra tay nhẹ một chút”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.