Chương trước
Chương sau
Rầm! Bịch! 

 Không lâu sau đó, cả đỉnh Khung Sơn đều bị dẹp bằng, có điều Diệp Thành nhanh trí đã biến mất dạng trước khi Chính Dương Tông lão tổ ra tay. 

 Vốn dĩ hắn chỉ là một phần phân thân, tiêu tán cũng chỉ là vấn đề về thời gian. 

 Hừ! 

 Thanh Vân lão tổ hắng giọng, ông ta quay người bỏ đi. 

 A….! 

 Tiếp sau đó, trên đỉnh Khung Sơn liền vang lên tiếng gằn phẫn nộ của những kẻ mạnh ở Chính Dương Tông, không có ai chuộc lại là một nhẽ, lại còn phải bỏ ra rất nhiều tiền như vậy, sự tổn thất nặng nề này e rằng đây là lần đầu tiên xuất hiện từ khi Chính Dương Tông lập phái tới nay. 

 “Tên Tần Vũ này cũng thật là…”, nhóm người phía lão tổ của Chính Dương Tông đang hằm hằm phẫn nộ. 

 “Trói Thánh Nữ của người ta là một chuyện, còn dám đòi tiền chuộc, lấy tiền chuộc rồi mà không thả người, đúng là mặt dày”. 

 “Lão tử sống mấy trăm năm trời nhưng chưa gặp tên tiểu tử nào vô thiên vô pháp như vậy”, rất nhiều lão bối vuốt râu tặc lưỡi: “Có điều ta lại thích như vậy”. 

 “Nói không chừng vài ngày nữa Tần Vũ lại đổi địa điểm đòi tiền chuộc cũng nên, mẹ kiếp đúng là đê tiện, đây không phải là cướp tiền mà là lừa người ta”. 

 “Lần này quay về phải trông chừng người trong nhà thật kĩ, nói không chừng có ngày bị Tần Vũ bắt cóc, tên tiện nhân mặt dày đó dù có lấy tiền cũng không thả người”. 

 Không lâu sau đó, tin tức này như được chắp thêm đôi cánh lan truyền khắp Nam Sở rồi từ Nam Sở truyền đến Bắc Sở sau đó lại từ Bắc Sở truyền khắp cả Đại Sở. 

 Rầm! 

 Cả Đại Sở như bùng nổ. 

 Khi người ta nghe được tin tức này thì cho dù là người quen với Diệp Thành hay không quen với Diệp Thành, dù là biết thân phận của Diệp Thành hay không biết thân phận của Diệp Thành, dù là kẻ thù hay cố hữu của hắn thì sắc mặt đều vô cùng đặc sắc. 

 Sát thần Tần Vũ, bọn họ đúng là được mở mang tầm mắt về sự ngạo mạn của vị sát thần này. 

 Đan thánh Diệp Thành, bọn họ quả thực được mở mang tầm nhìn về độ mặt dày của tên tiện nhân này. 

 Không lâu sau đó, Diệp Thành lại được phong thần, được tất cả mọi người gọi với một danh hiệu: Thần lừa. 

 Hắn thực sự rất xứng với danh xưng này vì rõ ràng là hắn to gan lừa bịp người khác, lại còn phách lối lừa bịp, lừa bịp vô liêm sỉ, và quan trọng hơn cả đó là hắn đã thành công rồi. 

 “Ca của ta được lắm, lừa người mà lừa thành thần luôn rồi”, bên trong thành cổ Thiên Thu, Tạ Vân, Hùng Nhị, Hoắc Đằng cứ thế nhảy dựng lên. 

 “Hẫng của Chính Dương Tông bao nhiêu tiền như vậy, đủ để tự trang bị một quân đội riêng cho mình rồi”, nhóm người phía Thiên Tông Lão Tổ mở cờ trong bụng. 

 “Tỷ à, tên tiểu tử này…”, bên trong biệt uyển, Sở Linh đã bưng mặt, cô ta thực sự cảm thấy ngượng thay cho Diệp Thành. 

 “Đây mới đúng là biết cách lừa người”, bên trong tửu lâu, Vi Văn Trác gằn lên đỏ mặt tía tai. 

 “Hoá ra có thể kiếm tiền theo cách thế này”, bên trong sơn lâm, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân cũng ghé tới, mặt mày như vỡ lẽ ra thêm điều gì đó vậy. 

 “Sau này ta sẽ tên là Diệp Thành”, bên trong sơn cốc yên ắng, Tần Vũ lên tiếng: “Từ ngày mai trở đi, ta cũng đi trói người, cứ lấy tên của tên Diệp Thành đó mà đi trói người”. 

 “Phát tài rồi, phát tài rồi, hi hi hi”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành cười sặc sụa. 

 “Thánh Chủ, có cần ta tìm hai tên cho hắn một trận không?”, bên trong đại điện của Thiên Huyền Môn, nhìn tên tiện nhân Diệp Thành cười sặc sụa như vậy, Phục Nhai bất giác đưa mắt nhìn Đông Hoàng Thái Tâm. 

 “Ra tay nhẹ một chút”. 

 “Vâng”, Phục Nhai giơ tay tỏ vẻ tán đồng rồi xắn tay áo đi ra khỏi đại điện. 

 ……. 

 Đêm tối, bên trong đại điện của Chính Dương Tông chất kín người, vả lại người nào người nấy mặt mũi đều tối sầm cả lại. 

 Chuyện ngày hôm nay mất tiền là nhỏ nhưng mất thể diện lại là lớn, vả lại đáng bực nhất chính là đã mất tiền lại mất người và còn không thể đưa Cơ Tuyết Băng quay về, bọn họ đúng là đã đánh giá Diệp Thành qúa thấp nên mới phải chịu thiệt thòi thế này. 


 “Nói không chừng đó chính là đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh của Băng Nhi”, giọng của Chính Dương lão tổ mang theo ẩn ý. 

 “Không phải ý của sư huynh là Băng Nhi đã phản bội lại Chính Dương Tông sau đó bắt tay với Tần Vũ để tính mưu kế với Chính Dương Tông chứ?”, tất cả mọi người đều nhìn sang Chính Dương lão tổ. 

 “Không loại trừ khả năng này”, Chính Dương lão tổ hít vào một hơi thật sâu, “có lẽ so với khả năng này thì khả năng khác đáng tin hơn, đó chính là Tần Vũ uy hiếp Băng Nhi tạo ra một đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh, sau đó đưa đạo thân đó ra để lừa chúng ta”. 

 “Nếu như vậy thì sự việc rắc rối rồi”, tất cả đều cau mày, “đến Băng Nhi mà cũng bị ép như vậy thì tên Tần Vũ này rốt cục có những thủ đoạn tới mức nào chứ”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.