Chương trước
Chương sau
“Nếu không thì sao, đánh tiếp hả?”, có người lườm kẻ đó: “Nếu đánh tiếp thì toàn bộ Nam Sở đều bị liên luỵ. Không chỉ là trận chiến giữa ba tông, mà sẽ là trận hỗn chiến lớn càn quét toàn bộ Nam Sở”. 

 “Cũng đúng”. 

 Phù! 

 Trên đại điện Thanh Vân Tông, thấy Hằng Nhạc và Chính Dương lần lượt rút quân, Công Tôn Trí và những người khác thở phào nhẹ nhõm. 

 “Bây giờ ta lại thấy hơi nhớ Dương Đỉnh Thiên”, Công Tôn Trí hít sâu một hơi: “Nếu chưởng giáo của Hằng Nhạc vẫn là Dương Đỉnh Thiên thì chắc chắn Thanh Vân Tông sẽ không tổn thất nặng nề thế này”. 

 “Bây giờ nói gì cũng vô dụng”, Thanh Vân Lão Tổ vuốt râu: “Ba tông hỗn chiến, ba tông đều thảm, việc tiếp theo chúng ta cần làm là nghỉ ngơi lấy sức”. 

 Nửa đêm, Diệp Thành còn đang say giấc nồng liền bị phía Chu Ngạo đánh thức. 

 “Làm gì vậy?” 

 Diệp Thành dụi đôi mắt ngái ngủ. 

 “Đúng như huynh đoán, bọn họ rút quân rồi”, Chu Ngạo cười kể: “Ta vừa nghe được tin tức, Hằng Nhạc và Chính Dương đều đã rút quân”. 

 “Còn nhanh hơn ta nghĩ”, Diệp Thành đột nhiên tỉnh táo hơn rất nhiều, hắn bất giác sờ cằm, sờ một lúc rồi nhìn sang Cơ Tuyết Băng vẫn đang ngồi bó gối dưới gốc cây linh quả cách đó không xa, cực kỳ im ắng. 

 “Rút quân nhanh như vậy, có phải ta nên tìm chút việc cho Chính Dương Tông làm không?”, Diệp Thành vẫn sờ cằm, hơn nữa còn vừa sờ vừa nhìn Cơ Tuyết Băng. 

 Cảm giác được Diệp Thành đang nhìn mình chằm chằm, đôi lông mày xinh đẹp của Cơ Tuyết Băng hơi nhíu lại, bởi vì ánh mắt hắn chứa đầy vẻ xấu xa, khiến người nhìn cảm thấy sắp có chuyện chẳng lành. 

 Bên này, bàn tay vừa sờ cằm của Diệp Thành đã đưa vào trong túi, lần mò một lúc rồi lấy ra một viên đan. 

 “Đây là gì ạ?”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn nhìn viên đan trong tay Diệp Thành. 

 “Thứ tốt”, Diệp Thành nhẹ nhàng bóp nát viên đan. 

 Đột nhiên, một mùi hương đặc biệt tràn ngập khắp khu vườn nhỏ. 

 “Oa, thơm quá!”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn hít mũi, nhưng ngay sau đó hai tên vội vàng sử dụng linh lực: “Mẹ kiếp, là mê hương”. 

 Bên kia, Cơ Tuyết Băng không có linh lực bảo vệ, ngửi thấy mùi hương liền lập tức hôn mê, dựa vào gốc cây linh quả. 

 Thấy thế, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đưa mắt nhìn nhau. 

 Sau đó cả hai ho khan một tiếng, vỗ vai Diệp Thành: “Huynh cứ từ từ, chúng ta ra ngoài canh cửa cho”. 

 “Canh cửa?”, Diệp Thành ngạc nhiên nhìn hai người. 

 “Không cần nói gì đâu, chúng ta hiểu mà”, hai tên nháy mắt, nở nụ cười gian giảo: “Không ngờ huynh lại thích kiểu này”. 

 Diệp Thành lập tức hiểu ra chuyện gì, có lẽ hai tên này nghĩ hắn làm Cơ Tuyết Băng hôn mê là để ngủ với cô ta! Thảo nào lại cười gian thế, hai tên xấu xa! 

 Trời đất chứng giám, hắn khiến Cơ Tuyết Băng hôn mê không phải để làm chuyện đó. 

 Nhìn Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn như nhìn kẻ ngốc, Diệp Thành xoay người bước về phía Cơ Tuyết Băng. 

 Thấy vậy, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn lắc đầu, nhưng không hề có ý định ra ngoài canh cửa, nhìn dáng vẻ này có vẻ bọn chúng muốn được xem trực tiếp. 

 Chỉ là cảnh xuân trong tưởng tượng của bọn họ không xảy ra, sau khi Diệp Thành bước tới chỉ nhẹ nhàng khứa đầu ngón tay Cơ Tuyết Băng, lấy ba giọt máu, ngoài ra không làm gì nữa. 

 Thấy cảnh này, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đều thảng thốt, làm người ta hôn mê chỉ để lấy ba giọt máu? 

 Bọn họ nghĩ nhiều rồi! 

 Hai tên lại đưa mắt nhìn nhau rồi ho khan một tiếng, bọn họ suy nghĩ quá xấu xa rồi. 

 Bên này, Diệp Thành cho ba giọt máu của Cơ Tuyết Băng vào một cái bình. 

 Xong việc, hắn nhanh chóng ngồi lên ghế đá, lấy ra một quyển sách cổ rồi đọc rất nghiêm túc, như không có chuyện gì xảy ra. 

 Lần này Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đều gãi đầu, không hiểu Diệp Thành định làm gì. 

 Không lâu sau Cơ Tuyết Băng đã tỉnh lại, biết mình bị hôn mê nên vội vàng kiểm tra quần áo, phát hiện không có gì bất thường mới quấn chặt quần áo, lạnh lùng nhìn phía Diệp Thành. 

 Nhưng khi nhìn sang, cô ta chỉ thấy Diệp Thành đang đọc sách một cách bình thản. 

 Mà Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn ở bên cạnh cũng ngửa mặt nhìn lên bầu trời đầy sao: “Trăng đêm nay thật tròn”. 

 Năm giây sau Diệp Thành mới vươn vai, cảm giác được Cơ Tuyết Băng vẫn đang lạnh lùng nhìn mình, hắn giả vờ khó hiểu hỏi: “Sao cô lại nhìn ta như thế?” 

 “Ngươi đã làm gì, tự ngươi biết”, mặt Cơ Tuyết Băng phiếm hồng, ngực phập phồng. 


 “Trông nhà đi, ta ra ngoài một lát”, thấy vẻ mặt muốn ăn thịt người của Cơ Tuyết Băng, Diệp Thành lắc đầu bước ra ngoài. 

 “Trông chừng cô ta thật kỹ”, trước khi đi ra ngoài, Diệp Thành còn truyền âm cho Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn. 

 “Đừng mà!”, hai tên vội vàng nói: “Nếu cô ta đột nhiên khôi phục linh lực thì sao? Chúng ta đấu không lại cô ta!” 

 “Đừng lo, ít nhất phải ba ngày nữa cô ta mới có thể phá giải cấm chế. Cứ trông chừng cho kỹ đi, đừng để cô ta chạy mất, lão tử ra ngoài làm chuyện lớn, ta vẫn muốn nổi tiếng lần nữa”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.