Chương trước
Chương sau
Vút! Vù! 

 Sau tiếng kiếm và tiễn vang lên, cả hai lần lượt đánh vào phần quang chiếu đang bao bọc lấy vùng đan hải. 

 Rắc! 

 Trong hư không như vang lên âm thanh này, tầng quang chiếu phong cấm vùng đan hải nhanh chóng nứt lìa, mũi kiếm và mũi tên va chạm vào nhau, xung quanh điểm va chạm hình thành nên một quầng sáng vô hình cứ thế lan ra. 

 Phụt! Phụt! 

 Cơ thể Diệp Thành lập tức rạn ra vì sự va chạm của thần kiếm và thần tiễn bên trong cơ thể hắn quá mạnh, kể cả là cơ thể Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo cũng không thể trụ được. 

 Có điều cũng vì uy lực quá mạnh mẽ nên phần quang chiếu phong cấm vùng đan hải của Diệp Thành trong chốc lát nứt lìa. 

 Bục! 

 Sau tiếng động này bên trong cơ thể Diệp Thành, phần quang chiếu vỡ tan. 

 Đột nhiên phong cấm bên trong vùng đan hải được hoá giải, cánh cửa giữa vùng đan hải và thế giới bên ngoài nhanh chóng được mở ra, linh lực cuộn trào cứ thế bay ra ngoài, linh khí được đẩy vào vùng đan hải. 

 Ha ha! 

 Thế rồi bên trong sơn động vang lên tiếng cười giòn tan của Diệp Thành, tên này máu me đầm đìa, xương cốt và kinh mạch bên trong cơ thể bị đứt lìa bảy, tám phần nhưng hắn vẫn cười vô cùng sảng khoái, vùng đan hải bị phong cấm được hoá giải, mọi thứ trở lại bình thường. 

 “Tiểu Long nhóc con, tiểu gia đây phá giải được rồi”, tên này không vội đi tu luyện tu phục cơ thể mà ngược lại hào hứng nhìn Thái Hư Cổ Long. 

 “Mẹ kiếp, ngươi mới là nhóc con đấy”. 

 “Nhìn đi, thẹn quá hoá giận rồi à?” 

 “Cút, lão tử đây không quan tâm tới ngươi”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng mắng chửi, cứ thế ngó lơ Diệp Thành. 

 “Cắt”, Diệp Thành mặt mày vẫn thản nhiên, hắn lập tức ngồi khoanh chân trên mặt đất, Man Hoang Luyện Thể lập tức được vận chuyển. 

 Rắc! Rắc! 

 Không lâu sau đó, bên trong cơ thể hắn liên tiếp có tiếng xương cốt va chạm vào nhau, sự bá đạo của luyện thể khiến những vết thương trên cơ thể hắn nhanh chóng được hồi phục, xương cốt và kinh mạch cũng không ngừng được nối liền nhờ quá trình luyện thể. 

 Sau ba canh giờ, tên này mới nhảy dựng lên, khí huyết mạnh mẽ. 

 “Huyền đạo vô thương, địa pháp thiên la, bí pháp này đúng là không tồi”, Diệp Thành xoa cằm, hắn cảm thấy có phần hối hận vì đêm đó chỉ mải bỏ chạy mà không nhìn xem Thanh Vân lão tổ thi triển mật pháp gì, đã không nhìn thấy thì đương nhiên không học mót được. 

 “Đợi đấy, rồi có ngày hai mật pháp này sẽ tới tay ta, đúng là bá đạo”, Diệp Thành thầm tính toán. 

 “Về thôi”, Diệp Thành vươn vai quay người nhảy ra khỏi hang động. 

 Rầm! Bịch! 

 Vừa nhảy ra khỏi hang động, Diệp Thành liền nghe thấy tiếng động từ xa vọng lại. 

 Nghe vậy, hắn vô thức đưa mắt nhìn, ập vào mắt hắn là một ngọn núi khổng lồ, trong đó có mây và sương cuộn trào, có hai bóng người đẫm máu bay ra. 

 Ấy? 

 Nhìn thấy hai bóng người này, Diệp Thành vô thức rít lên, vì hai người này hắn đương nhiên biết, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là đệ tử chân truyền thứ nhất của Thanh Vân Tông Chu Ngạo và đệ tử chân truyền thứ hai Lý Tinh Hồn sao? 

 “Hai tên này sao lại chạy tới Nam Sở rồi?”, Diệp Thành xoa cằm. 

 Nghĩ vậy, hắn lại lần nữa ngẩng đầu nhìn, khi trông thấy người truy sát Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn hắn lại chết lặng vì đây lại là một người quen, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là Lý Tu Minh xếp thứ sáu mươi chín trên bảng xếp hạng Phong Vân của Đại Sở sao? 

 “Tên tiểu tử này cũng chạy đến Nam Sở?”, Diệp Thành thẫn thờ, “nhưng mà Lý Tu Minh xếp thứ sáu mươi chín, Chu Ngạo xếp thứ hạng cao hơn hắn ta, lại thêm tlh, cả hai không đánh lại nổi Lý Tu Minh sao?” 

 Thế nhưng hắn cũng đã nhận ra manh mối nhanh chóng. 

 Mặc dù cách rất xa nhưng Diệp Thành vẫn có thể nhìn rõ phần trán của Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn bị người ta tạo chú ấn, cũng chí vì sự ràng buộc của chú ấn nên mới khiến khả năng chiến đấu của hai tên kia bị giảm sút. 

 “Ta xem các ngươi có thể chạy được đi đâu?”, khi Diệp Thành còn đang ngỡ ngàng thì tiếng cười của Lý Tu Minh đã vang vọng khắp thiên địa. 

 Nói rồi, tên này không hề kiêng dè gì mà vung tay, từng đạo đại ấn cứ thế giáng xuống. 

 Bịch! Rầm! 

 Vì hắn không hề kiêng dè gì nên từng ngọn núi đã sụp đổ. 


 “Cùng lên đường với nhau, cũng không tồi”. 

 “Đúng là khiến người ta cảm động, vậy ta tiễn cả hai ngươi lên đường”, Lý Tu Minh tung một chưởng giáng từ trên trời xuống. 

 Thế nhưng đúng lúc này, một bàn tay màu vàng kim bạt tới. 

 Phụt!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.