Chương trước
Chương sau
“Rõ”, Triệu Thanh gật đầu, lập tức bước vào hư không giống như một đạo thần mang, tốc độ cực nhanh, sắc mặt vô cùng tôi độc. 

 “Những người còn lại nhanh chóng vào Truyền Tống Trận, lui về bảo vệ đại bản doanh của Thanh Vân Tông”, sau khi Triệu Thanh rời đi, Thanh Vân lão tổ lại một lần nữa ra lệnh, các phân điện cũng đã bị huỷ hoại nhanh chóng nên bọn họ không cần thiết phải bảo vệ phân điện nữa, việc quan trọng nhất hiện giờ chính là ngưng tụ sức mạnh, lui về bảo vệ đại bản doanh vì đại quân chi viện của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông sắp sát phạt đến. 

 Nhận được lệnh, đại quân của Thanh Vân Tông lần lượt tiến về phía Truyền Tống Trận. 

 Lúc này cũng có người đảo mắt nhìn quanh, có lẽ có thể tiện tay lấy được một vài túi đựng đồ từ những thi thể người đã chết. 

 Chỉ có điều, điều khiến bọn họ phải bất ngờ đó là bọn họ nhìn khắp, đừng nói là túi đựng đồ mà đến cả binh khí bị tàn phá cũng không thấy đâu. 

 Đây đều là do sự góp công của Diệp đại thiếu gia, mấy chục phần phân thân của tên này hoá ra đã càn quét sạch sẽ từng món bảo bối nhân lúc trận hỗn chiến của tam tông nổ ra, đến mức mà bên trong Truyền Tống Trận có rất nhiều kẻ mạnh của Thanh Vân Tông vô thức gãi đầu, trong ánh mắt còn viết rõ một câu: Làm gì thế chứ, bảo bối đâu cả rồi. 

 Có điều lúc này nào ai đi truy cứu mấy chuyện nhỏ nhặt này nữa, Truyền Tống Trận trong hư không đã nhanh chóng vận hành, đại quân của Thanh Vân Tông biến mất theo từng tốp, từng tốp một. 

 Phụt! Phụt! 

 Phía này, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng vừa đi vừa hộc máu. 

 Diệp Thành còn đỡ vì hắn có căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể, có chín phần phân thân truyền tin nguyên đại địa từ lòng đất của Chính Dương Tông, có sức mạnh tinh thần truyền tống liên tục nên khí huyết dồi dào. 

 Còn Cơ Tuyết Băng, trước đó khi đại chiến tam tông nổ ra, Cơ Tuyết Băng một mình đấu lại với rất nhiều kẻ mạnh, linh lực đã hao kiệt từ lâu, lại liên tục bị thương nên khí tức của cô ta vô cùng yết ớt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, không có lấy chút sức sống. 

 “Rốt cục Thanh Vân lão tổ thi triển mật pháp quái gì không biết?”, Diệp Thành vừa lau đi vết máu nơi khoé miệng vừa lên tiếng mắng chửi. 

 Vì cả chặng đường hắn nhận ra có một luồng sức mạnh thần bí mà mạnh mẽ đang quấn quanh cơ thể mình, hoá giải tinh nguyên bên trong cơ thể hắn. 

 Điều đó vẫn chưa phải là chủ yếu, quan trọng nhất đó là luồng sức mạnh thần bí mà mạnh mẽ kia đang từng bước phong cấm vùng đan hải của hắn, nếu không phải hắn nhất quyết đối kháng thì e rằng vùng đan hải đã bị phong ấn từ lâu rồi. 

 “Huyền đạo vô thương, địa pháp thiên la”, ở bên, Cơ Tuyết Băng khẽ giọng lên tiếng, cô ta giải thích: “Đó là thần thông thành danh của Thanh Vân lão tổ, chính là thần thông cấm kị mà khi thi triển thì phải trả giá bằng sự tiêu hao tuổi thọ, huyền đạo vô thượng huỷ đi căn cơ của con người, địa pháp thiên la hoá giải tinh nguyên của con người, hai loại mật pháp này chính là bí pháp, nếu cùng thi triển đồng thời thì sẽ tạo ra luồng sức mạnh thần bí đan xen, và luồng sức mạnh đó có thể phong cấm vùng đan hải của con người”. 

 “Chẳng trách…”, Diệp Thành lên tiếng, hắn phun ra cả miệng máu, vừa ngự không mà đi, vừa dốc sức đấu lại với sức mạnh thần bí kia. 

 Đến hắn còn như vậy chứ đừng nói là Cơ Tuyết Băng. 

 Trạng thái của Cơ Tuyết Băng vô cùng thê thảm cô ta bị thương là một chuyện, sau khi Thanh Vân lão tổ thi triển hai loại cấm pháp kia thì với trạng thái hiện giờ của cô ta căn bản không còn sức mà đối kháng, vùng đan hải đã bị phong cấm tới tám phần, khí tức yếu ớt vô cùng, toàn thân thần hoa bị dập tắt, đến cả phù văn trên trán cũng tối tới cực điểm. 

 Đứng lại. 

 Không lâu sau đó, một tiếng gằn giọng lạnh lùng vang vọng khắp nơi, Triệu Thanh ở phía sau sát khí đằng đằng sát phạt tới, một chưởng tung ra che lấp cả bầu trời. 

 Thấy vậy, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng lập tức quay người. 

 Cửu thiên huyền linh ấn! 

 Đại thiên long ấn! 

 Rầm! 

 Sau tiếng nổ ầm vang trong hư không, cửu thiên huyền linh ấn của Cơ Tuyết Băng và đại thiên long ấn của Diệp Thành vỡ tan, đến cả hai người bọn họ cũng bị đánh bay đi ngã vào trong rặng núi. 

 Không phải là thần thông của bọn họ không đủ mạnh mà vì bọn họ đã trúng hai cấm pháp của Thanh Vân lão tổ, vùng đan hải dần dần bị phong cấm, cả hai người với khả năng chiến đấu cộng lại cũng không thể bằng bốn phần khi ở thời kì đỉnh phong. 

 Phụt! Phụt! 

 Lúc này vùng đan hải của cô ta đã bị phong cấm hoàn toàn, toàn thân không có lấy sức lực, thần hoa dập tắt, phù văn trên trán cũng tiêu tán, sắc mặt tái nhợt, khí tức yếu tới cực điểm. 

 Cô ta khẽ lau đi vệt máu nơi khoé miệng rồi thẫn thờ nhìn về phía Diệp Thành tháo chạy. 

 Cô ta không phải kẻ ngốc nên đương nhiên biết Diệp Thành xả thân dụ Triệu Thanh để cứu mình. 

 “Rốt cục vì sao ngươi lại cứu ta?”, Cơ Tuyết Băng nheo mắt, cô cứ thế thẫn thờ nhìn như thể có thể trông thấy bóng hình đang lảo đảo giữa hư không dù cách xa vô cùng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.