Chương trước
Chương sau
 

Dời mắt khỏi Thanh Vân Lão Tổ, Diệp Thành nhanh chóng tìm thấy bóng dáng Cơ Tuyết Băng, cô ta tựa như tiên nữ hạ phàm, đi đến đâu cũng cực kỳ bắt mắt.

Lúc này cô ta vẫn đang chiến đấu với Triệu Thanh, nhưng bên cạnh Triệu Thanh còn có hai cao thủ cảnh giới Không Minh đỉnh phong, cô ta bị chèn ép, bí pháp Huyền Linh liên tục được sử dụng nhưng vẫn khó ngăn được thế tiến công của ba người.

“Một chọi ba”, Diệp Thành quan sát rồi bất giác cảm thán độ mạnh của Cơ Tuyết Băng.

“Thêm một lúc nữa cũng không sao”, Diệp Thành ngoáy tai, không đi cứu Cơ Tuyết Băng ngay mà lại làm một chuyện khiến người ta muốn đánh, đó là... nhặt bảo bối.

“Ngươi có còn cần thể diện không hả?”, Thái Hư Cổ Long không chịu nổi nữa bèn quát hắn.

“Cần thể diện làm gì?”, Diệp Thành tìm một lý do vừa chính đáng lại hợp lý, khi nói tay đã nhặt một túi đựng đồ lên, tiếp tục thay đổi vị trí, chạy tới hướng khác nhặt túi đựng đồ.

Hiện trường rất đông người, trên không dưới đất đều là người, nhưng lại chẳng ai phát hiện trong không gian hư vô có một bàn tay liên tục thò ra chộp lấy túi đựng đồ. 

Có lẽ là trận chiến quá khốc liệt nên không ai để ý đến những điều này, cũng chẳng ai có thời gian quan †âm, vì vậy Diệp Thành nhặt rất vui vẻ.

“Tốc chiến tốc thắng!”

Khi Diệp Thành đang nhặt vui vẻ thì giọng nói của Thanh Vân Lão Tổ đã vọng lại từ hư không, ông ta vừa dứt lời, lại một cảnh giới Không Minh đỉnh phong nữa bị ông ta giết.

Đã gần nửa canh giờ kể từ khi quân tiếp viện của 'Thanh Vân Tông tới, nếu tiếp tục kéo dài thời gian thì quân tiếp viện của Hằng Nhạc và Chính Dương có thể tới bất cứ lúc nào, đến lúc đó sẽ không đơn giản chỉ là một trận huyết chiến.

Nghe mệnh lệnh của Thanh Vân Lão Tổ, các cao thủ của Thanh Vân Tông như phát điên, đồng loạt đốt cháy tinh huyết để đối lấy sức chiến đấu mạnh mẽ.

So với họ, người của Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông hầu như đã không còn sức phản kháng, cao thủ cảnh giới Không Minh liên tục bị giết chết, những kẻ có tu vi yếu còn lại cũng bị giết hàng loạt.

“Thật không biết Doãn Chí Bình và Thành Côn nghĩ thế nào, sức chiến đấu chênh lệch quá lớn còn lệnh cho. bọn họ cố gắng chống đỡ chờ viện binh. Có khi người ta dọn dẹp chiến trường sạch sẽ xong cũng chẳng thấy quân tiếp viện tới”.

Trong không gian hư vô, Diệp Thành vừa nhặt bảo. bối vừa lẩm bẩm.

Hơn nữa hắn càng nhặt càng hăng hái, cái gì cũng lấy, binh khí, túi đựng đồ, bảo bối, ngay cả thi thể của kẻ mạnh hắn cũng lấy rất nhiều.

“Không được, thế này vẫn quá chậm”, Diệp Thành sờ cằm, một tay lấy túi đựng đồ, một tay tạo kết ấn.

'Vút vút vút!

Chẳng bao lâu, hắn đã ngưng tụ ra hơn ba mươi phân thân, dưới sự chỉ huy của hắn bọn chúng điên cuồng lượm nhặt bảo bối trong không gian hư vô, hơn nữa tên nào cũng mặt dày như bản tôn là hắn.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Bên này, Cơ Tuyết Băng và phía Triệu Thanh đã đánh tới hư không, với sức chiến đấu của cô ta mà quần áo. cũng đã vấy đây máu.

“Chưởng giáo tương lai của Chính Dương Tông, hôm nay cô chắc chắn sẽ chết ở đây”, Triệu Thanh cười man rợ, hai hàm răng trắng còn ánh lên tia u ám, quan trọng nhất là trong mắt ông ta hiện rõ vẻ tà ác và rực lửa.

Cơ Tuyết Băng không đáp lại, vẻ mặt lãnh đạm, trong đôi mắt đẹp không có một chút cảm xúc nào.

Một chưởng đẩy lùi Triệu Thanh, cô ta trở tay chém một tu sĩ ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong hộc máu lùi lại phía sau, Cửu Thiên Huyền Linh Chỉ thể hiện thân uy, đánh lùi tu sĩ cảnh giới Không Minh đỉnh phong thứ hai.

“Trấn áp!”

Triệu Thanh vừa đứng vững đã gắn lên, ngự động binh khí bản mệnh, giáng từ trên trời xuống.

Vẻ mặt Cơ Tuyết Băng trở nên lạnh lùng, ngọc thủ trong suốt mà sáng chói, tay không đánh bay binh khí bản mệnh của Triệu Thanh, mà Triệu Thanh cũng bị đẩy lùi về phía sau.

“Chết đi!” Một cảnh giới Không Minh đỉnh phong đâm kiếm từ trong không gian tới, nhắm thẳng đầu mày Cơ Tuyết

Băng.

'Thấy thế, Cơ Tuyết Băng đứng lại, một tay tạo kết giới, khế hô lên: “Nhất Niệm Hoa Khai”.

Đột nhiên tâm trí của cảnh giới Không Minh đỉnh phong đó bị cuốn vào ảo cảnh, nhất kiếm vô song cũng mất đi sức mạnh, đến khi ông ta phản ứng lại thì giữa chân mày đã bị Cơ Tuyết Băng đâm xuyên.

Đáng chết!

Một cảnh giới Không Minh đỉnh phong khác hét lên dữ dội, một chưởng từ trên cao giáng xuống.

Cửu Thiên Huyền Linh Nhãn! 

Cơ Tuyết Băng lại sử dụng bí pháp Huyền Linh, con ngươi khổng lồ xuất hiện, thần quang bắn ra tứ phía, tốc. độ cực nhanh khiến tên cảnh giới Không Minh đỉnh phong còn lại tránh không kịp, lập tức bị giết chết.

Nhất Kiếm Thiên Tuyệt!

Sau một tiếng hô to, Triệu Thanh lại lao tới, nhất kiếm tuyệt sát với uy lực cực kỳ bá đạo.

Phụt!

Đánh lùi Triệu Thanh, Cơ Tuyết Băng lại hộc ra một ngụm máu.

Ba giây giết được hai cảnh giới Không Minh đỉnh phong, đánh lùi một cảnh giới Chuẩn Thiên, sau đó khí thế của Cơ Tuyết Băng giảm mạnh, sát khí từ nhất kiếm của Triệu Thanh vẫn đang lan khắp cơ thể cô ta, làm tan tinh khí trong người, vết thương của cô ta ánh lên tia sáng mờ tối, với khả năng phục hồi của Huyền Linh Chi Thể cũng không thể nhanh chóng lành lại. 

'Vút vút vút!

Tiếng gió lạnh không ngừng vang lên, từng bóng người nhào tới, hơn mười cảnh giới Không Minh, tu vi thấp nhất cũng là cảnh giới Không Minh tầng thứ sáu, bọn họ bao vây Cơ Tuyết Băng trên hư không. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.