Chương trước
Chương sau
“Vậy bây giờ chúng ta về nhà nhỉ?”

“Về thôi”.

“Chết tiệt”, lúc này Diệp Thành ở phân điện thứ chín của Thanh Vân đang gào thét: “Các ngươi bị điên à! Bao nhiêu người thế kia tại sao chỉ đuổi đánh một mình ta?”

Cũng không trách hắn tức đến vậy, chủ yếu là vì số người đuổi đánh hắn thật sự... quá nhiều.

Nhìn lên hư không phía xa, từng đoàn từng đoàn người đuổi theo, trên đầu ai cũng lơ lửng binh khí, trong †ay ai cũng cầm bảo bối giết người, vẻ mặt ai cũng tối sầm, nghiến răng ken két.

Đúng vậy, những người này đều đang đuổi theo hắn, hơn hai mươi cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, hơn ba mươi cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy, tám cảnh giới Không Minh đỉnh phong, cộng thêm Thanh Vân Lão 'Tổ cảnh giới Chuẩn Thiên.

“Bắt sống cho ta”, tiếng thét của Thanh Vân Lão Tổ chấn động cả bầu trời.

Ông ta tức nổ phổi, bao nhiêu người như vậy, bao nhiêu cao thủ mà năm lần bảy lượt để Diệp Thành chạy thoát, khiến ông ta nảy sinh ý muốn bắt sống Diệp Thành rồi bóp cổ hắn đến chết.

Ruỳnh! Cheng! Xoảng!

Lời của Thanh Vân Lão Tổ vừa dứt, kiếm mang, quyền ảnh, chưởng ấn, trận đồ, binh khí, sát trận, đao mang đều đánh về phía Diệp Thành, cảnh tượng đào núi lấp biển, khí thế hừng hực! Nhìn thôi cũng nổi da gà.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Hư không nổ tung, không gian sụp đổ, khoảng hư không Diệp Thành đang ở đã bị đánh vỡ nát, từng nhóm người hoá thành huyết vụ, người của ba tông đều có, thậm chí còn chưa kịp hét lên đã tắt thở.

Chết chưa?

Lúc này ánh mắt mọi người phía dưới đều đổ dồn tới, binh lính đều đã ngừng chiến, thậm chí có kẻ đã giơ đao rồi mà mắt vẫn nhìn chằm chằm khoảng không.

Nếu không sao lại nói thế giới này tràn ngập tình yêu thương, cảnh tượng đánh nhau không chết không dừng lại thế này tất cả mọi người đều ngừng chiến tập thể, mục tiêu quan tâm chỉ có một, là xem rốt cuộc một người có bị đánh chết hay không.

Vút!

Dưới sự chú ý của mọi người, khói bụi cuồn cuộn còn chưa tan, một bóng người đã lao vụt ra, vì tốc độ quá nhanh nên lộn nhào trong hư không một vòng, sau khi bò dậy liền chạy ngay không hề nghĩ ngợi, tốc độ bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ.

Nhìn thấy cảnh này, toàn bộ chiến trường đều im lặng, há hốc mồm có thể nhét vừa hai quả trứng. 

 Cảnh buồn cười nhất là ánh mắt của mọi người đều nhìn về hướng Diệp Thành bỏ chạy, xuất chiêu lớn cũng không giết được hắn, bò ra rồi vẫn có thể chạy được, tên này thông thần rồi!

Giết! Giết hắn cho ta!

Khi mọi người còn đang sững sờ, Diệp Thành — người đã chạy xa mấy nghìn trượng bèn dừng lại, hắng giọng hô to: “Quân viện binh sắp tới rồi”.

Đương nhiên lời này của Diệp Thành không chỉ khích lệ người của Hằng Nhạc và Chính Dương, quan trọng nhất là hẳn muốn nhắc nhở Thanh Vân Lão Tổ đừng không phân biệt được điều gì quan trọng hơn, huy động bao nhiêu cao thủ chỉ để đuổi theo một mình hắn, vất vả không nói, còn lãng phí thời gian, có biết thời gian đối với Thanh Vân Tông các người mà nói là mạng sống không hả?

Vậy nên ý của Diệp Thành rất rõ ràng, chúng ta có thể kéo dài thời gian nhưng các ngươi thì không, khi quân tiếp viện của Hằng Nhạc và Chính Dương tới, có thể sẽ đánh thẳng vào điện chính của Thanh Vân, vậy hậu quả sẽ rất khó lường.

Phải nói rằng câu này của Diệp Thành thực sự đã lay động được Thanh Vân Lão Tổ.

Cho đến giờ phút này, Thanh Vân Lão Tổ mới nhận ra mình đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng nhường nào, ông ta đã hao tốn quá nhiều tinh lực vào một người, không chỉ làm lỡ cơ hội chiến đấu mà còn làm lỡ vận mệnh. của Thanh Vân Tông. Giết!

Nhận ra điều này, Thanh Vân Lão Tổ lập tức quát lên, bởi vì trận chiến càng kéo dài càng bất lợi với Thanh Vân bọn họ.

Do đó điều họ cần làm là nhanh chóng kết thúc trận chiến giữa các phân điện, sau đó trở về điện chính của Thanh Vân để phòng thủ với tốc độ nhanh nhất, nhằm chống lại đợt tấn công dữ dội hơn phía sau của Hằng Nhạc và Chính Dương.

Giết!

Liên quân của Hằng Nhạc và Chính Dương cũng hét lên, vì câu quân tiếp viện của Diệp Thành nên bọn họ càng kích động.

Đại quân phân điện thứ chín của Thanh Vân có thể gắng gượng được đến khi quân tiếp viện của Thanh Vân tới, vậy bọn họ cũng có thể gắng gượng được đến khi quân tiếp viện của điện chính tới, khi quân tiếp viện đến, lúc đó mới là trận quyết chiến thực sự.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Đột nhiên trận đại chiến lại bắt đầu, hơn nữa còn khốc liệt hơn.

Tiếng hét, tiếng gào và tiếng hô giết ầm trời, đội quân hai bên đều đỏ mắt, ngay cả cảnh giới Không Minh cũng không thể chỉ lo thân mình, sinh mạng vào lúc này cực kỳ rẻ mạt.

Thanh Vân Lão Tổ khi tỉnh táo lại không còn đuổi giết Diệp Thành nữa, vì thế hắn có thể chạy, bọn chúng không có thời gian, cũng không thừa tinh lực lãng phí cho một mình hắn.

“Thế này mới đúng chứ!”, Diệp Thành cười vui vẻ. Nói rồi hän lại một lân nữa tiến vào đội hình địch,

hơn nữa còn giết những tên lính quèn, mà một lúc sau thì không còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.