Chương trước
Chương sau
Rầm!

Diệp Thành vừa dứt lời, phía sau Thanh Vân lão tổ liền xuất hiện một đạo quang môn cao cả hàng trăm trượng.

Đột nhiên bên trong đạo quang môn có bóng người di chuyển, người ngự giá phi kiếm, người ngồi trên linh thú, người ngự trên sương, từng mảng đen kịt với thần huy chói lọi, khí thế ngút trời, tu vi thấp nhất cũng ở cảnh giới Linh Hư.

Rầm!

Có lẽ khí thế của những người này quá mạnh mẽ nên rất nhiều người còn chưa ra ngoài thì một nửa hư không đã bị đè nén như muốn sụp đổ.

Quân chỉ viện của Thanh Vân đã tới, vả lại đi đầu còn là Thanh Vân lão tổ.

Lúc này người của Hằng Nhạc Tông và người của Chính Dương Tông mặt mày khó coi tới tột độ, lại thêm quân chỉ viện của Thanh Vân với sức chiến đấu vượt qua bọn họ, vả lại số lượng còn nhiều hơn bọn họ rất nhiều.

Giết, không được sót bất cứ tên nào.

Thanh Vân Lão Tổ gän giọng cứ thế tham gia vào trận đại chiến, một chưởng quét ngang khiến người của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông lập tức bay đi lập tức. 

Chiến, chiến với bọn chúng!

Tiếng hô của Diệp Thành vang dội, vang khắp cả phân điện thứ chín của Thanh Vân Tông, vả lại hắn còn xông lên đầu tiên, tay cầm Quỷ Hồn Ngân Đao, cả chặng đường càn quét, phía sau để lại từng mảng máu đỏ tươi.

Ở một hướng khác, Cơ Tuyết Băng vẫn đại chiến với Triệu Thanh nhưng mặt mày lại vô cùng khó coi. Thế cục hiện giờ đã vượt ngoài tầm kiểm soát của cô ta, quân chỉ viện của Thanh Vân Tông đã tới khiến cục diện vốn dĩ đang tốt đẹp thì đột nhiên lại như bị lật ngược lại một cách nhanh chóng.

So với cô ta thì khí thế của Triệu Thanh mạnh mẽ thấy rõ. Quân chỉ viện đã tới, ông ta đương nhiên có thêm sự tự tin, thần thông cái thế được đánh ra, kể cả với khả năng chiến đấu của Cơ Tuyết Băng cũng bị đánh tới mức liên tiếp lùi về sau.

Giết!

Người của Thanh Vân Tông hợp lại với nhau, có 'Thanh Vân Lão Tổ trấn áp, khí thế của binh lính càng lên cao, giống như biển cả nhấn chìm Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông.

Giết!

Liên quân của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông hô lên, đại quân của hai bên hợp lại thành một, khí thế không hề yếu, những tu sĩ của Thanh Vân Tông đại chiến cùng nhau. 

 Trong cùng một khoảng thời gian, tám đại điện khác của Thanh Vân Tông cũng như vậy.

Vì nguyên nhân này và khác nên Truyền Tống Trận hư ảo đều được duy trì lại cho tới bây giờ, quân chỉ viện của tông môn Thanh Vân sát phạt tới, khí thế sục sôi, trận đại chiến vốn dĩ khốc liệt thì càng tàn khốc hơn bao. giờ hết.

Phụt! Phụt! Phụt!

Sau từng đạo huyết hoa bay vọt ra, Diệp Thành cũng nhanh chóng sát phạt tới.

Nếu nói về tên này thì quả thực là mặt dày, người ta đều là binh với binh, tướng đấu với tướng, hắn lại khác, cứ thế khuấy đảo, đại khai sát giới tiểu binh của người 1a.

Có điều một đại tướng như hắn lại sát phạt vào trong đám tiểu binh còn đại tướng của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông lại khác, vốn dĩ những kẻ mạnh ở cấp cao đã ít hơn Thanh Vân Tông, vì sự khuấy đảo của Diệp Thành khiến những kẻ mạnh khác liên tiếp bị tiêu diệt.

“Ta không xót xa đâu”, một đao của Diệp Thành cứ thế đâm vào một tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư của Thanh Vân Tông.

“Thương Hình, ta lấy mạng ngươi”, sau tiếng gẵn lạnh lùng, một chưởng của Thanh Vân lão tổ tung ra khiến một kẻ mạnh của Chính Dương Tông cứ thế bay đi,ông ta sát khí ngút trời sát phạt đến, trước đó ông ta còn cảm thấy khó hiểu, không biết điện chủ Thương Hình của Hằng Nhạc Tông đi đâu rồi, giờ này ông ta mới phát hiện ra Thương Hình nép trong đám tiểu binh.

“Mẹ kiếp”, thấy lão tổ Thanh Vân sát phạt tới, Diệp 'Thành không nói lời nào, hắn quay người chạy đi, hắn không sử dụng toàn lực mà cho dù sử dụng toàn lực thì cũng không thể đánh lại được Thanh Vân lão tổ vì khoảng cách của hai người quá lớn.

“Đứng lại”, Thanh Vân lão tổ vung tay, một đại ấn che trời giáng xuống.

Ngay sau đó, Diệp Thành đã bị một chưởng đánh bay, một chưởng của lão tổ Thanh Vân vô cùng mạnh mẽ, hư không như vỡ tan, không chỉ mình hắn ta mà người của Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông đều gặp phải nạn, kẻ nào tu vi yếu đều hoá thành huyết vụ.

Phía này Diệp Thành lồm cồm bò dậy, hắn không nghĩ gì nhiều cứ thế bỏ chạy thục mạng.

Đi đâu?

Khí thế của lão tổ Thanh Vân sục sôi ngút trời, vân sương cuộn trào sát phạt tới, thần thông cái thế liên tiếp nhau kéo đến.

Rầm! Đùng!

Thiên địa như bùng nổ, vài phân điện còn sót lại của 'Thanh Vân Tông cũng bị phá tan, nhiều người bị cuốn vào trong làn sóng mạnh mẽ, người của tam tông đều phải đổ máu.

Tiếp đó, Diệp Thành bắt đầu thể hiện thế mạnh mặt dày của mình.

Hắn vừa bò vừa chạy, bỏ chạy đến mức không hề có dáng dấp của một điện chủ, vả lại điều khiến Thanh Vân lão tổ cảm thấy xót xa đó chính là Diệp Thành chạy khắp nơi khiến mỗi lần ông ta ra tay đều đánh không trúng mà lại khiến người của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương 'Tông hoá thành huyết vụ, đến cả người của Thanh Vân Tông cũng khó thoát khỏi làn sóng chiến đấu.

Ta không xót!


Phụt! Phụt! Phụt!

Diệp Thành đã vượt qua sự trấn áp của trận đồ bát quái kia nhưng người của bên dưới lại đen đủi, uy lực và sức mạnh của bàn bát quái khiến người của tam tông đang đại chiến phía dưới lập tức bị dẹp bằng.

Đáng chết!

Thanh Vân lão tổ nghiến răng, ông ta lập tức thu lại bàn bát quái. Cuối cùng ông ta cũng đã nhìn ra đối phó với một tên mặt dày thế này không thể sự dụng đại chiêu quần công được, đánh không lại hắn là một phân còn phải trả giá bằng tính mạng của người khác, đối phó với một tên tiện nhân thế này phải sử dụng đại chiêu tấn công đơn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.