Chương trước
Chương sau
             Bùm! Bùm! Bùm!  

             Khi Diệp Thành đang suy nghĩ thì phía phủ điện chủ đã truyền tới tiếng nổ vang.  

             Nhìn ra xa, toàn bộ phủ điện chủ đã bị thần hoa chói mắt của đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh mà Cơ Tuyết Băng hoá ra bao phủ, nhưng ba Cơ Tuyết Băng đều gặp phải kẻ địch mạnh.  

             Diệp Thành liếc mắt nhìn qua, ánh mắt rơi vào người đang chiến đấu với bản tôn của Cơ Tuyết Băng, trong mắt hắn chợt hiện lên tia lạnh lẽo: “Triệu Thanh, thật trùng hợp! Ở đây mà cũng gặp được ông”.  

             Nói xong Diệp Thành lập tức vung Quỷ Phách Hồn Ngân Đao sát phạt về hướng đó.  

             Hắn sẽ không bỏ qua cho những kẻ đã vây giết mình hôm đó, Ngô Trường Thanh của Chính Dương Tông, Tề Chấn Thiên của nhà họ Tề, Vương Nguyên Hoá của nhà họ Vương, Triệu Thanh của Thanh Vân Tông, Linh Chân Thượng Nhân của Chính Khí Điện…  

             Ngô Trường Thanh của Chính Dương Tông đã bị hắn tiêu diệt, Tề Chấn Thiên của nhà họ Tề cũng đã bị hắn giết, bây giờ gặp Triệu Thanh của Thanh Vân Tông, sao hắn có thể bỏ qua?  

             Phụt! Phụt! Phụt!  

             Liên tục có người bị hoá thành huyết vụ, Diệp Thành như phát điên, kẻ nào chặn đường đều bị hắn một đao chém chết, đến nỗi còn chưa tới phủ điện chủ mà toàn thân hắn đã đầy máu, như ác ma đến từ địa ngục.  

             …  

             Khốn kiếp!  

             Trong đại điện của điện chính Thanh Vân Tông, Công Tôn Trí giận dữ rít lên, hai mắt dữ dằn như con sư tử điên.  

             Mới vài phút trước, chín phân điện lớn đều xin cứu viện khẩn, hơn nữa gần như là cùng lúc, ông ta là chưởng giáo của tông, sao lại không biết điều này có ý nghĩa gì.  

             Chỉ vài canh giờ trước, người ông ta cử đi báo tin rằng Doãn Chí Bình đồng ý liên minh với Thanh Vân để đấu với Chính Dương.  

             Nhưng bây giờ chỉ vài canh giờ sau, mười tám điện của Hằng Nhạc và Chính Dương đã phát động một cuộc tấn công dữ dội, đánh cho Thanh Vân trở tay không kịp, có lẽ đây là tổn thất lớn nhất mà ông ta phải chịu từ khi trở thành chưởng giáo của Thanh Vân đến nay.  

             “Doãn Chí Bình”, tiếng gào thét của Công Tôn Trí vang vọng khắp đại điện: “Ngươi dám gài bẫy ta”.  

             …  

             Bùm! Ầm!  

             Trong phân điện thứ chín của Thanh Vân Tông, Cơ Tuyết Băng và Triệu Thanh đã đánh từ hư không sang không gian hư vô, rồi lại từ không gian hư vô đánh vào trời cao, cuối cùng lại từ bầu trời cao đánh về hư không, cảnh chiến đấu vô cùng hùng tráng.  

             Triệu Thanh là kẻ mạnh có tiếng từ lâu, không phải cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường.  

             Mà Cơ Tuyết Băng, cho dù có khả năng giết cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng để tiêu diệt được Triệu Thanh cũng không hề dễ.  


             Bây giờ, Hằng Nhạc và Chính Dương đã liên minh với nhau, Triệu Thanh phát hiện mình bị lừa, hơn nữa còn bị Doãn Chí Bình xoay vòng vòng, nếu biết trước chắc chắn ông ta đã tăng cường kết giới hộ thành, như vậy cao thủ của Hằng Nhạc và Chính Dương cũng không vào được dễ dàng như vậy.  

             “Ngày đó ta nên giết hắn”, nghĩ rồi Triệu Thanh cắn răng nghiến lợi, hai mắt đầy vẻ dữ tợn.  

             “Ngày đó”, Diệp Thành nhướng mày, cười lạnh lẽo: “Khi ngươi với chưởng giáo nhà ta chung sức bao vây giết Diệp Thành, ta thấy các ngươi hợp tác vui vẻ lắm mà, sao bây giờ lại thẹn quá hoá giận như vậy?”

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.