Khụ khụ!
Thấy Long Nhất bị Mộ Dung Diệu Tâm tung một chưởng đánh bay ra ngoài, Diệp Thành ho khan, nhón chân rón rén lén lút rời đi: “Chuyện này không thể trách ta được”.
Không để ý đến Long Nhất nữa, Diệp Thành rẽ vài lần, sau đó chạy lên một căn lầu các.
Hắn vừa đẩy cửa vào phòng vừa nói với vẻ xấu xa: “Tiểu Linh Linh có nhớ ta không, ta…”
Còn chưa nói xong hắn đã ho khan, bởi vì trong phòng ngoài Sở Linh Ngọc còn có một cô nhóc xinh xắn đáng yêu, ngây thơ hồn nhiên, nhìn kỹ lại thì chẳng phải Tịch Nhan sao?
“Tiểu Linh Linh cái gì!”, Sở Linh tức giận lườm Diệp Thành, hai má đã hơi ửng hồng.
“Còn ngại nữa”, Diệp Thành cười toe toét, da mặt cực kỳ dày.
“Sư phụ, Tịch Nhan nhớ người rồi”, Tịch Nhan cười hì hì, hai mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.
“Nào, cầm lấy đi tu luyện đi”, Diệp Thành nhét cho Tịch Nhan một cuộn bí pháp.
“Nhưng con muốn huyền pháp lợi hại hơn cơ”, Tịch Nhan chớp chớp mắt nhìn Diệp Thành.
“Cái này cũng rất lợi hại, đi đi, đi đi”, Diệp Thành vừa nói vừa đẩy Tịch Nhan ra ngoài.
Ồ!
Tiểu Tịch Nhan ngoan ngoãn gật đầu, cầm cuộn giấy cổ đi xuống lầu.
Ở đây, Diệp Thành rất tự giác đóng cửa lại, sau đó xoa xoa tay cười gian sáp lại gần Sở Linh: “Nương tử nhớ ta không?”
“Nhớ cái đầu ngươi!”, Sở Linh lườm Diệp Thành cháy mắt.
“Nhưng ta nhớ nàng rồi”, Diệp Thành cười hì hì rồi nhào tới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3653706/chuong-800.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.