Chương trước
Chương sau
 “Liễu Dật sư huynh, huynh có muốn thay kiếm Thái Cực không?”, Diệp Thành hỏi Liễu Dật. 

 “Đây là vật tổ tiền ta truyền lại, có nó là được rồi”, Liễu Dật cười nhẹ. 

 “Kiếm của huynh là bảo bối đó”, Diệp Thành mỉm cười, lấy một chiếc ngọc đới bảy màu tặng cho Nam Cung Nguyệt: “Nam Cung sư tỷ, Ngọc Tâm Lăng bảy màu này tặng cho tỷ là hợp lý nhất rồi”. 

 “Cảm ơn Diệp sư đệ”, Nam Cung Nguyệt cười khẽ, nhận lấy Ngọc Tâm Lăng bảy màu. Với nhãn lực của cô đương nhiên có thể nhìn ra sự phi thường của món bảo vật này, nhìn có vẻ mềm mại dịu dàng nhưng thực ra lại là binh khí bất phàm. 

 “Nào nào nào, người nào cũng có phần”, bên ngoài có tiếng cười vang lên, Lăng Tiêu dẫn Tiêu Tương đi vào. 

 Nhìn thấy hai người, mắt mọi người đều sáng lên, Lăng Tiêu thì không sao, nhưng Tiêu Tương lại không được tự nhiên lắm, có lẽ cô ấy vẫn chưa hoàn toàn bước ra khỏi bóng tối, vẫn cảm thấy hơi tự ti. 

 Cô ấy có một lọn tóc rũ xuống như muốn che đi chữ ‘thù’ trên trán bên trái, nhưng gió nhẹ không hiểu ý lại thổi bay tóc cô lên nên mọi người đều nhìn thấy. 

 Bầu không khí thay đổi, trong mắt mọi người đều tràn ngập ánh nhìn lạnh lẽo. 

 Tiêu Tương của ngày hôm nay khiến mọi người nhớ đến Doãn Chí Bình, chính kẻ tội ác tày trời ấy đã huỷ hoại cuộc đời tươi đẹp của một nữ nhân. 

 Tuy nhiên Tiêu Tương vẫn may mắn vì có Lăng Tiêu ở bên, chưa từng rời bỏ. Câu chuyện của họ đã lan truyền khắp Đại Sở, cũng chính vì sự chung tình của Lăng Tiêu mới khiến phía Hùng Nhị và Tạ Vân chấp nhận hắn ta ngay lập tức, bởi vì hắn ta là một nam nhân chân thành, có tư cách trở thành huynh đệ của họ. 

 “Nào nào nào, con rể của Hằng Nhạc chúng ta”, bên này, phía Tạ Vân đã kéo Lăng Tiêu lại, câu ‘con rể của Hằng Nhạc’ khiến mặt Tiêu Tương thoáng chốc đỏ bừng. 

 “Mạc Tà Can Tương, bạc đầu đồng tâm”, Diệp Thành đã lấy hai thanh linh kiếm ra, một thanh tên là Mạc Tà, một thanh tên là Can Tương, đây là một cặp kiếm đôi, song kiếm hợp bích, uy lực vô song. 


 “Hùng mập à, ta thích ngươi lắm”, Diệp Thành véo khuôn mặt mập mạp của Hùng Nhị, sau đó vẫn lấy mấy túi đựng đồ ra, đương nhiên hắn sẽ đối xử công bằng, bình đẳng. Đan Thánh mà, sao có thể thiếu đan dược? 

 “Nghe nói còn có bí thuật huyền pháp gì đó nữa”. 

 “Có có có, cái gì cũng có”, Diệp Thành chưa bao giờ keo kiệt với phía Liễu Dật, hắn bày hết bí thuật kiếm được thời gian qua lên bàn: “Đây, mọi người chọn thoải mái đi”. 

 “Đúng là huynh đệ tốt”, vô sỉ nhất chính là tên Hùng Nhị này, hắn ta lập tức nhào tới nằm bò ra chọn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.