Chương trước
Chương sau
 “Người đó là ai mà có sức chiến đấu mạnh thế?”, trong thiên thành Hạo Vũ, cao thủ của nhà họ Hùng nhao nhao chạy lên thành luỹ, ngơ ngác nhìn Diệp Thành. 

 “Một người mà làm náo loạn cả đại quân, đúng là mãnh tướng”. 

 “Hắn là Tần Vũ?”, có người tinh mắt phát hiện ra. 

 “Không phải hắn đến đây để giúp nhà họ Hùng chúng ta đấy chứ?”, đại trưởng lão của nhà họ Hùng không chắc chắn lắm. 

 “Chúng ta cũng ra ngoài chiến đấu đi!”, các cao thủ của nhà họ Hùng hằm hè xắn tay áo, có người đã lấy binh khí ra, nhìn thực lực cường đại của Diệp Thành mà không khỏi khí huyết sục sôi. 

 “Quan sát trước đã rồi tính”, gia chủ của nhà họ Hùng cũng chính là phụ thân của Hùng Nhị - Hùng Đại Hải trầm ngâm lên tiếng: “Mặc dù sức chiến đấu của người đó mạnh nhưng dù sao cũng chỉ có một mình, cho dù thêm hắn nữa thì nhà họ Hùng chúng ta cũng không phải đối thủ của nhà họ Tề”. 

 “Vậy thêm chúng ta nữa thì sao?”, Hùng Đại Hải vừa dứt lời, một tiếng cười lớn đã vang vọng khắp bầu trời. 

 Ầm! 

 Tiếng cười còn chưa dừng, hư không chu vi năm mươi nghìn trượng xung quanh bỗng chốc sụp đổ. 

 Giết! 

 Phía Đông, năm người phía Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân, lão tổ nhà họ Tô, Bạch Dịch và Phụng Trĩ dẫn đầu xông tới, phía sau là hàng trăm bóng người đi theo, ai cũng cưỡi mây lướt gió, rất có khí thế. 

 Giết! 

 Phía Tây, Chung Quy, Chung Giang, Chung Tiêu, Chung Ly, Sở Linh Ngọc lao ra, phía sau cũng có hàng trăm người đi theo, ai cũng cưỡi linh thú nghiền nát hư không chạy tới, khí thế ngút trời. 

 Giết! 

 Phía Nam, Thiên Tông Lão Tổ, Hồng Loan, Hắc Bào, Cảnh Giang nghiền ép hư không, khí hải cuồn cuộn, khí thế mãnh liệt, phía sau là hàng trăm cao thủ cảnh giới Không Minh đi theo, ai cũng thần thông cái thế. 

 Giết! 

 Phía Bắc, Dương Đỉnh Thiên, Phong Vô Ngấn, Đạo Huyền, Bàng Đại Hải, Từ Phúc cùng nhau hợp lực khống chế một thanh sát kiếm tuyệt thế quét ngang khoảng không, hàng trăm người phía sau họ cũng cưỡi phi kiếm tới, khí thế thông thiên. 

 “Thế này là…”, nhìn cao thủ mạnh mẽ từ bốn phương tám hướng giết tới, bao phủ cả hư không, Hùng Nhị đang đứng trên đỉnh núi bỗng lảo đảo, nhất là khi nhìn thấy phía Dương Đỉnh Thiên cũng có mặt, vẻ mặt hắn ta lại lần nữa trở nên khó tin. 

 “Quên nói cho huynh biết, sư phụ muội là Thánh chủ của Viêm Hoàng đấy!”, Tịch Nhan cười khúc khích. 

 “Thánh… Thánh chủ của Viêm Hoàng?”, vẻ mặt Hùng Nhị trở nên cực kỳ đặc sắc, dường như hắn ta đã từng nghe nói đến danh hiệu này. 

 “Bảo sao…”, Hùng Nhị suy nghĩ một lúc, đôi mắt loé lên tia sáng, vẻ mặt cũng mừng rỡ kích động: “Thánh chủ Viêm Hoàng, không ngờ huynh đệ của ta lại là Thánh chủ của Viêm Hoàng”. 

 “Đệ cứ thích ứng đi, chúng ta qua đó trước đây”, thấy Hùng Nhị vẫn đang ngẩn ngơ, Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt bèn xông ra trước. 

 “Mình phải suy nghĩ đã”, Hùng Nhị vô thức ngồi xổm xuống đất. 

 “Suy nghĩ cái gì nữa, ra chiến đấu đi!”, có tiếng quát vọng lại từ phía sau, đến khi Hùng Nhị nhìn lại thì phía Nhiếp Phong, Đoàn Ngự, Tạ Vân và Hoắc Đằng đã tới. 

 “Mọi người…”, Hùng Nhị ngẩn người nhìn mọi người đã lao vào đội hình của địch, hai mắt bắt đầu ướt nhoè.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.