Chương trước
Chương sau
 “Huynh không nhìn nhầm đâu! Đúng là sư phụ của muội đấy”, Tịch Nhan cười tươi lên tiếng. 

 “Sư huynh Liễu Dật, sư tỷ Nam Cung Nguyệt, Tịch Nhan, Hổ Oa?”, Hùng Nhị nhìn quanh một vòng, ngoại trừ Sở Linh Ngọc không biết ra, những người khác đều rất quen thuốc. Vừa tỉnh lại đã thấy bao nhiêu người quen thuộc, hơn nữa hầu như đều là người đã chết, làm sao hắn ta có thể hiểu ra chuyện gì? 

 Oa! 

 Chẳng mấy chốc, tiếng kêu khóc om sòm vang lên trong Địa Cung. 

 Khi đám người phía Long Nhất chạy vào thì thấy một cục thịt đang ôm chân Diệp Thành khóc lóc, đến gần mới phát hiện không phải cục thịt mà là người. 

 “Tên nhóc này ăn gì lớn lên vậy?”, Long Nhất vừa vào đã tặc lưỡi cảm thán, sờ chiếc đầu trọc lốc của mình. 

 “Chắc là người trong tộc ngươi, nhìn như Phật Di Lặc ấy”, Bạch Dịch sờ cằm, nói một câu đầy ẩn ý sâu xa. 

 “Cút, ngươi cạo trọc đầu ta, ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu!” 

 “Đức Phật từ bi lắm”. 

 “Ta đánh chết ngươi”. 

 “Ta đã nói rồi mà! Tiểu tử ngươi sẽ không đoản mệnh đâu”, bên này Hùng Nhị vẫn đang ôm Diệp Thành khóc rống, vừa khóc vừa lau nước mắt nước mũi vào áo hắn. 

 “Nhìn thấy tên khốn ngươi, lão tử cũng vui lắm”, Diệp Thành dứt khoát ngồi xổm xuống, cũng lau nước mắt nước mũi lên người Hùng Nhị. 

 “Hai tên này!”, nhìn cảnh tượng kinh khủng này, Long Nhất và Bạch Dịch ở bên cạnh cảm thán. Sở Linh Ngọc thì đã che miệng nôn khan, ai không biết còn tưởng cô ta đã mang thai. 

 Hai huynh đệ gặp nhau, tuy cảnh tượng hơi ba chấm nhưng tình huynh đệ lại là thật. 

 Có lẽ hai người họ đã quen dùng cách quái gở này để trút bỏ những nỗi niềm và buồn đau thời gian qua. 

 Nghĩ lại cũng đúng! Ngày hôm đó Hùng Nhị đã tận mắt nhìn thấy cơ thể lạnh lẽo của Diệp Thành nằm trên giường băng ngọc, sau đó trở về gia tộc, rời khỏi nơi mà hắn ta cho là nhà, Hằng Nhạc là nơi hắn ta vừa yêu vừa hận. 

 Sau khi Diệp Thành đi, hắn ta cũng đi, rất nhiều người của Hằng Nhạc cũng đi, rất nhiều người bị đuổi giết. Có lúc Hùng Nhị còn nghĩ sao người huynh đệ của mình lại chết, sao một mái ấm lại tự nhiên tan vỡ, sao những người đó lại âm dương cách biệt? 

 Dần dần hắn ta phát hiện thế giới này thật sự khiến lòng người chua xót. 

 Giờ đây lại thấy Diệp Thành đang sống, sao hắn ta có thể không kích động? Bởi vì sự trở lại của Diệp Thành, vì phía Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt đều ở đây khiến hắn ta một lần nữa tìm lại cảm giác gia đình như lúc xưa. 

 Trong Địa Cung, cảnh Diệp Thành và Hùng Nhị gặp lại nhau quái dị thì quái dị, nhưng cũng rất tình cảm. 

 Khụ khụ! 

 Hùng Nhị còn chưa nói xong đã bị Diệp Thành đánh cho một cái: “Đừng sợ sệt như thế, người huynh đệ đây giúp ngươi trả thù”, 

 “Chúng ta không đấu lại bọn chúng đâu”, Hùng Nhị cúi đầu, nước mắt to bằng hạt đậu rơi xuống như mưa: “Không dễ gì ngươi mới về, mọi người khó khăn lắm mới thoát khỏi nguy hiểm, không thể để họ tự đi tìm chết một lần nữa”. 

 Nghe vậy, Diệp Thành hít một hơi thật sâu rồi kéo Hùng Nhị dậy, đi về phía truyền tống trận, sau đó Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt, Tịch Nhan và Hổ Oa cũng đi theo. 

 “Thông báo cho mọi người đi về Nam Cương, trận chiến đầu tiên Viêm Hoàng Nam tiến, tiêu diệt toàn bộ”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.