Chương trước
Chương sau
“Có chuyện gì thế?”, ngay sau đó, giọng nói của Huyết Viêm vọng lại. 

 “Huyết huynh, là thế này, gần đây ta tìm được một món bảo bối, không biết là thứ gì, huynh có thể xem giúp ta không?”, Diệp Thành cười nói: “Huynh xem để ta tới phân điện thứ năm hay huynh tới phân điện thứ bảy?” 

 “Ngươi tới đây đi, Trọng Hàm và Tây Môn Thông cũng đang ở đây”. 

 “Tam điện chủ và Tứ điện chủ cũng đều đang ở chỗ huynh cả sao?”, Diệp Thành há miệng, chân hắn đã nhấc lên tự động rụt về. 

 “Sao thế? Bất ngờ lắm à?”, giọng nói của Huyết Viêm vẫn đều đều lãnh đạm. 

 “Không bất ngờ, không bất ngờ”, Diệp Thành ho hắng, “thêm một người xem nói không chừng có thể nhìn ra được điều gì đó, vậy thì đệ xử lý nốt chút việc bên này sẽ qua”. 

 Nói rồi Diệp Thành đóng truyền âm lại chép miệng nhìn nhóm người. 

 “Muốn phế đi cả ba lão già này cùng một lúc mà không bị thủ hạ của bọn họ phát giác thực sự khó”, Chung Quy vuốt râu trầm ngâm: “Ta đề nghị ra tay với phân điện thứ nhất và thứ hai trước”. 

 “Cẩn thận vẫn hơn, ta cũng đồng tình như vậy”, Chung Ly tán đồng. 

 Vù! 

 Phía này, truyền âm trong hư không lại rung lên, bên trong vang lên giọng nói, là giọng nói của Tiêu Phong: “Điện chủ của phân điện thứ hai muốn đến phân điện thứ chín”. 

 Nghe vậy Diệp Thành liền nhướng mày: “Hư Chấn tới phân điện thứ chín làm gì?” 

 “Quan tâm làm gì, đến rồi thì đừng hòng đi, để chúng ta xử lý”, Chung Ly và Chung Quy lần lượt tiến vào Truyền Tống Trận, trước khi đi còn không quên để lại câu nói với Diệp Thành: “Mọi người tập trung xử lý điện chủ thứ nhất Điên Không đi”. 

 “Được”, Diệp Thành mỉm cười. 

 Roẹt! Roẹt! 

 Sau khi đại trận trong hư không nhanh chóng di chuyển, cả hai người biến mất trong Truyền Tống Trận. 

 Sau khi bọn họ rời đi, Diệp Thành lại chạy tới trước truyền âm thạch trong hư không, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi mới gọi: “Điên Không điện chủ có đó không?” 

 “Có chuyện gì thế?”, ngay lập tức, đá Xuyên Âm trong hư không vang lên giọng nói của Điên Không, có vẻ như ông ta đang tu luyện không muốn bị quấy rầy, giọng điệu không mấy vui vẻ. 

 “Là thế này, gần đây ta tìm được một bảo bối, muốn…” 

 “Cứ qua đây đi”, không đợi Diệp Thành nói xong, Điên Không đã ngắt lời hắn khiến Diệp Thành hơi ngỡ ngàng. 

 “Muốn chúng ta tới đó thì tới đó thôi”, Sở Linh Ngọc tỏ vẻ thoải mái, đi từng bước vào bên trong Truyền Tống Trận sau đó tới lão tổ nhà họ Tô và Hồng Loan. 

 “Ta thích sự dứt khoát như vậy”, Diệp Thành gãi tai đi vào. 

 Không lâu sau đó, nhóm người biến mất trong Truyền Tống Trận. 

 Trong vòng một khắc, bọn họ lần lượt đi ra khỏi Truyền Tống Trận, hiện thân bên trong địa cung của phân điện thứ nhất. 


 “Vả lại đây còn là phân điện thứ nhất, muốn phong ấn địa cung trong tầm kiểm soát của hắn ta để tách biệt với thế giới bên ngoài có phần không hiện thực”, Hồng Loan cũng trầm ngâm, “lần này chúng ta khó xử lý đây”. 

 “Cổ Nguyên, tới đây ngồi đi”, khi cả bốn người đang truyền âm thì Điên Không đã lên tiếng. 

 “Được rồi, được rồi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn lập tức đi tới sau đó không quên truyền âm cho mấy người phía Hồng Loan: “Nắm bắt thời cơ hành động, nếu không được thì rút”. 

 “Nghe nói ngươi tìm được một món bảo bối?”, Điên Không vừa cầm chén rượu vừa nhấp một ngụm sau đó liếc nhìn Diệp Thành cười nói: “Không biết có thể cho ta được mở mang tầm mắt không?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.