Chương trước
Chương sau
 Sáng sớm, khi trời còn chưa sáng tỏ, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đã thức dậy bắt đầu công việc của mình. 

 Cũng giống như bọn họ, Chung Giang và nhóm người phía Thiên Tông Lão Tổ cũng bận rộn kiến tạo ngưng linh trận và Truyền Tống Trận. 

 Mọi thứ đều diễn ra có tuần tự. 

 Bên trong biệt uyển, lầu các kia trông như đang đung đưa di chuyển vả lại còn rất có tiết tấu nhịp điệu. 

 Có điều hôm nay không mất hứng như hôm nọ vì hai người có chiếc giường mới vừa rộng rãi lại chắc chắn. 

 Không biết từ bao giờ, Diệp Thành vươn vai đi ra khỏi lầu các với tinh thần sảng khoái. 

 “Có thê tử thật là tốt, hi hi hi”, Diệp Thành tươi cười, nụ cười trông có phần gian tà. 

 “Hôm nay ngươi tới phân điện thứ chín sao?”, trong lầu các, Sở Linh cũng bước ra, y phục và đầu tóc có phần xộc xệch, khuôn mặt ửng đỏ nhưng trong đôi mắt lại rõ vẻ lo lắng. 

 “Sao vậy, không nỡ xa ta phải không?”, Diệp Thành mỉm cười, hắn vuốt ve khuôn mặt Sở Linh, còn không quên vuốt lại từng lọn tóc rối cho cô. 

 “Để ta đi cùng ngươi nhé”, Sở Linh mím môi, một tay kéo áo Diệp Thành, chỉ sợ người thanh niên trước mặt lại biến mất một lần nữa. 

 “Nếu cô đi thì ta sẽ phân tâm mất”, Diệp Thành mỉm cười, hắn khẽ véo má Sở Linh rồi quay người bước đi. Đi được hai bước, Diệp Thành không quên quay đầu lại cười gian giảo: “Tắm gội sạch sẽ đợi ta quay về nhé”. 

 “Ngươi mà đi thì ta sẽ cải giá”, Sở Linh trừng mắt lườm Diệp Thành cô quay người đi vào trong lầu các. 

 “Trên đời này còn có kẻ dám cưới thê tử của ta sao?”, Diệp Thành tươi cười, bước ra khỏi biệt uyển. 

 Ra khỏi biệt uyển, Diệp Thành mới tới địa cung của thành cổ Thiên Thu. 

 Khi hắn tới, phía trước một Truyền Tống Trận khổng lồ bên trong địa cung có một bóng hình đang đứng đó chờ đợi, nếu nhìn kĩ thì đây chính là Sở Linh Ngọc. 

 “Ồ, tân lang tới rồi”, không đợi Diệp Thành lên tiếng, Sở Linh Ngọc đã chớp mắt nói trước: “Nghe nói hôm qua ngươi làm một cái giường sắt to lắm, thế nào, sảng khoái chứ?” 

 “Cô có thể giữ ý một tí không vậy?”, Diệp Thành tặc lưỡi. 

 “Chẹp chẹp, tên của ta và Sở Linh chỉ khác nhau có một chữ mà khoảng cách lại lớn thế này sao?” 

 “Đúng vậy”, nói rồi Diệp Thành không quên liếc nhìn Sở Linh Ngọc từ đầu tới chân, ánh mắt hắn dừng lại ở đôi gò bồng đào của cô khoảng hai giây: “Của cô quả thực không to bằng cô ấy”. 

 “Hàm hồ, của ta chuẩn kích cỡ đấy”, Sở Linh Ngọc không quên ôm ấy ngực mình. 

 “Ừm, cũng chuẩn”, Diệp Thành thổi đi phần ráy tai vừa lấy ra sau đó lên tiếng hỏi: “Cô cũng muốn đi tới thành cổ Thiên Thu sao?” 

 “Nếu không thì ngươi cho rằng phụ thân ta và những người khác yên tâm để ngươi đi một mình à?”, Sở Linh Ngọc liếc nhìn Diệp Thành, cô bắt đầu điều chỉnh toạ độ của Truyền Tống Trận: “Mặc dù ngươi có khả năng trảm cả tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn, ta không muốn rơi vào cảnh còn chưa gả đi đã trở thành goá phụ đâu, như vậy không tốt tí nào cả”. 

 Diệp Thành nghe vậy vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, hắn nhấc chân bước vào Truyền Tống Trận. 

 “Đi thôi”, Sở Linh Ngọc cũng đi vào, vả lại còn không quên vươn vai thật dài. 

 Ngay sau đó Truyền Tống Trận rung lên, từ nhanh tới chậm, sức mạnh không gian lan toả, cả hai người nhanh chóng biến mất bên trong Truyền Tống Trận. 

 Ra khỏi thành cổ Thiên Thu, cả hai người bước vào hư không rồi bay về một phương như một đạo trường hồng. 

 Sau ba canh giờ, cả hai mới đứng trên một chiến trường cổ xưa. 

 Đứng giữa hư không, chỉ có Sở Linh Ngọc là không thể hiện gì, còn Diệp Thành lại có phần đau thương khi trông thấy chiến trường cổ của thế giới người phàm. 

 Nơi này chính là vùng đất Tề Lỗ, hôm đó Doãn Chí Bình đã trói Tịch Nhan ở đây, Tịch Nhan chết ngay trong vòng tay hắn, cho tới bây giờ vẫn chưa ai tìm ra được thi thể của cô. 

 Trong chốc lát nỗi đau khổ hiện lên trong ánh mắt Diệp Thành, hoá thành lớp hàn băng, đó không chỉ là đau khổ nữa mà còn là nỗi uất hận khôn cùng. 

 Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới từ từ quay người. 

 Sở Linh Ngọc nhìn xuống bên dưới, thở dài một hơi. 

 Diệp Thành lẩm nhẩm, trong thần hải bất giác hiện lên bóng hình một thiếu niên đôn hậu. 

 Đứng ở đây hắn như trông thấy từng cảnh tượng vụn vỡ, đó chính là cảnh Hổ Oa bị nhốt trong chuồng chó, bị ném vào biển thây trong bất lực khiến người ta nhìn mà không khỏi xót xa. 

 “Đi men theo con sông này tìm cho kĩ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác”, cuối cùng Diệp Thành cũng lên tiếng. 

 Đột nhiên một cơn gió nhẹ khẽ thổi qua, không gian trở nên méo mó, hai bóng người mặc y phục đen lần lượt bước ra, theo chỉ thị của Diệp Thành, bọn họ đi men theo con sông, đi từng bước, từng bước lần tìm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.